Chương
Đúng lúc này, có giọng nói từ sau lưng vọng tới.
“Ông Hai, ông nói đúng, bọn họ sẽ chẳng bao giờ xuất hiện nữa đâu”.
Ông Hai giật mình.
Ông ta chậm rãi quay người lại, giữa đám khói mịt mù hiện lên một bóng người quen thuộc, mặc áo đen, cơ thể kiện tráng mang theo nụ cười tươi rói.
Người đó chính là Tần Cao Văn.
Biểu cảm của ông Hai trở nên vô cùng khó coi.
Chuyện…chuyện gì vậy?
Tần Cao Văn vẫn chưa chết sao?
Ông ta chỉ vào Tần Cao Văn: “Cậu…cậu vẫn còn sống sao?”
Vừa rồi ông ta đã chôn hàng chục tấn thuốc nổ, uy lực mà nó tạo ra đủ để để khiến một tòa nhà cao tầng bị san bằng thành bình địa.
Vậy mà với tình huống đó, Tần Cao văn vẫn sống sót.
Thậm chí quần áo còn không hề hấn gì.
Không thể nào?
“Ông Hai, ai nói với ông là dưới chân tôi có thuốc nổ vậy?”
Ông Hai tái mặt.
“Cậu nói vậy là có ý gì?”
Tần Cao Văn nói tiếp: “Ông Hai là người thông minh, tôi không tin là ông không hiểu ý tôi!”
Không phải ông ta không hiểu mà là không muốn hiểu.
Nếu như mọi chuyện đúng như những gì ông ta nói thì điều đó có nghĩa là trong hàng ngũ của ông ta cũng có gián điệp.
Đây là điều mà ông Hai không muốn chấp nhận nhất.
Ông hai có bản năng sợ hãi đối với sự phản bội.
“Cậu đã cài nội gián vào người của tôi?”
Tần Cao Văn trả lời: “Đừng hiểu lầm, trong hàng ngũ của ông không có nội gián, bọn họ luôn một lòng trung thành đối với ông”.
“Vậy tại sao số thuốc súng đó lại thành ra như vậy?”
Tần Cao Văn hỏi ngược lại: “Lẽ nào ông không rõ tại sao lại không ra lệnh được cho thuộc hạ của mình sao?”
Câu nói như sét đánh ngang tai khiến ông ta lập tức thấy ớn lạnh.
Một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu ông ta.
“Lẽ nào…”
Tần Cao Văn nở nụ cười thần bí: “Chính là những gì ông nghĩ đấy”.
Tần Cao Văn khẽ vỗ tay. Một lúc sau có tiếng bước chân từ trong khu rừng vọng ra, tiếp đó là một nhóm người lao ra, đi đầu là Giang Sơn.
Ông Hai quay qua nhìn, khuôn mặt già nua của ông ta bỗng tái mét.
Quả nhiên là như vậy.