Chương
Nghe thấy vậy, đôi mắt ông Hai trở nên lạnh như băng. Sát khí trên cơ thể bỗng phát ra ngoài.
Không ít những kẻ thực lực hơi yếu phải run rẩy. Lúc này khí chất vốn có của ông Hai đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Giờ đây ông ta không khác gì một con mãnh thú không lồ.
Sắc mặt ông ta tối sầm: “Hôm nay tôi nhất định phải báo thù cho nó”.
“Dựa vào một mình ông sao?”
Ông Hai tỏ vẻ khinh thường, nhìn đám người phía sau Tần Cao Văn và nói bằng giọng chế nhạo: “Cậu tưởng rằng dựa vào đám hợp quần này thì có thể chặn được tôi chắc?”
Tần Cao Vương đáp lại: “Ông coi thường bọn họ quá đấy”.
Ông Hai siết chặt nắm đấm, cơ thể nổi gân cuồn cuộn, sau đó ông ta gầm lên, quần áo bỗng chốc nứt toác.
Một cơ thể kiện tráng với những thớ thịt cuồn cuộn hiện ra trước mặt.
Đã hơn một năm rồi ông ta không đích thân ra tay với người khác.
Tần Cao Văn là người đầu tiên.
“Cậu nên cảm thấy vinh hạnh. Vinh hạnh vì được chết trong tay tôi”.
Dù kế hoạch của ông ta có thất bại, những kẻ thuộc hạ lần lượt bị Tần Cao Văn xử lý thì ông ta vẫn đủ tự tin có thể trừ khử anh.
Giờ ông ta đã là tông sư cao cấp.
Thực lực mạnh hơn Thiên Lôi tông sư gấp nhiều lần.
Tần Cao Văn có thể hạ gục Thiên Lôi tông sư trong nháy mắt nhưng chưa chắc có thể đỡ nổi ba chiêu của ông ta.
Tục ngữ có câu bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần có thể hạ gục được Tần Cao Văn thì đám loi choi kia chẳng là gì.
“Ông không đủ tư cách đánh nhau với tôi”.
Tần Cao Văn đứng qua một bên.
Nghe Tần Cao Văn nói vậy ông Hai tức lắm. Rõ ràng là Tần Cao Văn khinh thường ông ta. Anh đang sỉ nhục ông ta.
Mặt ông ta tối sầm: “Tôi sẽ khiến cậu phải trả giá vì sự ngông cuồng hiện tại”.
Đúng lúc này Giang Sơn bước tới, khoanh tay trước ngực nói: “Vừa rồi tôi phụ nói chỉ có chuẩn, ông không đủ tư cách để anh ấy phải ra tay. Đối thủ của ông là tôi” .
Trải qua đợt huấn luyện đặc biệt, thự lực của Giang Sơn đã tăng lên rất nhiều.
Điều mà hắn mong muốn mỗi ngày là có thể đích thân giết chết ông Hai để báo thù.
Ngày hôm nay cuối cùng cũng đã tới rồi.
Ông Hai nhìn Giang Sơn, lạnh lùng nói: “Mày vốn là con chó của Mã Thiên Long, đến Mã Thiên Long còn không phải là đối thủ của tao thì mày là cái thá gì?”
Giang Sơn lạnh mặt.
“Tôi không cho phép ông sỉ nhục đại ca của tôi”.
Mặc dù hiện tại Giang Sơn bái Tần Cao Văn làm sư phụ nhưng trong lòng hắn Mã Thiên Long vẫn có địa vị nhất định.
Ông Hai bật cười.
“Có thể nào đừng nói chuyện tiếu lâm ở đây không. Tao thấy buồn nôn lắm. Mày đã lựa chọn Tần Cao Văn làm sư phụ mà lại còn quan tâm tao nói gì về Mã Thiên Long cơ à?”