Chương
Ban đầu mọi người còn nghi hoặc không hiểu cậu bé làm gì, bây giờ thì đã hiểu hóa ra người phụ nữ kia muốn giành chỗ của cậu bé mà cậu bé không chịu.
Người phụ nữ kia lạnh lùng nói: “Mày không đứng dậy phải không? Vậy thì đừng trách tao không khách khí”.
Cậu bé vẫn ngồi yên ở đó.
Bốp bốp!
Người phụ nữ hung hăng đánh cậu bé hai cái, miệng cậu bé ứa cả máu.
Cậu bé mếu máo nhìn như sắp khóc, nhưng cuối cùng vẫn không phát ra tiếng.
“Rốt cuộc mày có đứng lên không thì bảo!”.
Biểu hiện ngang ngược của cô ta khiến rất nhiều người bất mãn, cô ta làm vậy quả thật rất quá đáng.
Tần Cao Văn đang định đứng lên xử lý người phụ nữ kia, bỗng một người đàn ông vạm vỡ ở cạnh anh đứng dậy.
Người đàn ông đó vóc người cao to, thân thể cường tráng, bên cánh tay phải còn xăm một con rồng.
Người đàn ông đến trước mặt người phụ nữ, nói: “Cô đang làm gì vậy? Một người lớn đi ăn hiếp một đứa con nít mấy tuổi thì tài giỏi gì?”.
Người đàn ông trước mắt vô cùng cao to, nhưng người phụ nữ vẫn không sợ hãi, khoanh tay trước ngực, liếc ông ta từ trên xuống dưới, khinh thường hỏi: “Ông là cái thá gì? Dám can thiệp vào chuyện của tôi?”.
“Mau xin lỗi cậu bé ấy đi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.
Người phụ nữ nói đầy giễu cợt: “Ông dám? Hôm nay ông mà dám ra tay với tôi, tôi đảm bảo đợi đến tỉnh Thiên Hải, ông sẽ không gánh nổi hậu quả”.
“Thế à?”, người đàn ông siết chặt nắm đấm.
Người phụ nữ nói luôn: “Chồng tôi là Từ Thiên Hoa, ông mà dám đánh tôi, ông nhất định sẽ chết rất thảm”.
Tất cả mọi người trở nên xôn xao. Bọn họ đã hiểu ra vì sao người phụ nữ này dám hành động ngang ngược không coi ai ra gì, đánh mắng một cậu bé ở trên máy bay như vậy, hóa ra là sau lưng có chỗ dựa vững chắc.
Người đàn ông nghe vậy lập tức biến sắc, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Ông ta lắp bắp nói: “Cô… cô là cô Dương?”.
Người phụ nữ khoanh hai tay trước ngực, kiêu ngạo đáp: “Không sai, tôi chính là Dương Thúy Phương”.
Biết được thân phận thật sự của cô ta, người đàn ông trung niên vô cùng hối hận. Sớm biết như vậy, lúc nãy không nên lỗ mãng, bây giờ trộm gà không thành lại mất bị thóc.
Dương Thúy Phương nói: “Vừa rồi không phải ông luôn miệng nói muốn ra tay với tôi sao? Sao không đánh nữa?”.
“Cô… cô nghe tôi nói, cô Dương…”.
Dương Thúy Phương quát lên: “Mau quỳ xuống cho tôi”.
Phịch!
Bây giờ người đàn ông trung niên không quan tâm đến mặt mũi gì nữa, lập tức quỳ xuống.
Dương Thúy Phương lạnh lùng nói: “Tự vả miệng mình, nhớ phải dùng lực mạnh nhất”.
Giờ ông ta làm sao dám làm trái yêu cầu của Dương Thúy Phương. Người đàn ông trung niên biết Từ Thiên Hoa đáng sợ tới mức nào. Hắn có biệt danh là ông trùm thế giới ngầm tỉnh Thiên Hải.
Nếu đắc tội thì tới khi đó đúng là chết chắc.
Đừng nói là tính mạng của mình mà e rằng cả gia đinh cũng sẽ gặp nạn.