Chương
Dương Thúy Phương vừa khóc vừa nói: “Chồng ơi, vừa rồi có người đánh em ở trên máy bay”.
Chỉ là một câu nói này thôi đã nhóm lên ngọn lửa tức giận của Từ Thiên Hoa, hắn đâu có quan tâm đầu đuôi sự việc, chỉ nhìn kết quả.
Có người bắt nạt người phụ nữ của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay.
Hắn nghiến răng chửi: “Nói cho anh biết hắn là ai?”.
Dương Thúy Phương nói: “Em cũng không biết anh ta là ai, hơn nữa anh ta còn nói, ở trước mặt anh ta thì anh chẳng là cái thá gì cả”.
Từ Thiên Hoa cả đời này chỉ có hai thứ là quan trọng nhất, trong đó một là Dương Thúy Phương, hai chính là danh tiếng của bản thân hắn.
Hắn dựa vào sự cố gắng của bản thân, tường bước leo lên vị trí như ngày hôm nay, không hề dễ dàng gì.
Thế nên vô cùng coi trọng danh vọng.
Hôm nay thế mà lại có người động vào hai thứ đại kỵ của hắn, như vậy chẳng phải là tự tìm đến cái chết sao?
Từ Thiên Hoa nói: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ giết chết hắn, lấy lại công bằng cho em”.
“Cảm ơn chồng nhiều!”.
Sau đó Dương Thúy Phương cúp điện thoại.
Vừa rồi mọi người có mặt ở đó đều nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người, mọi người nhìn về phía Tần Cao Văn với ánh mắt đầy vẻ đồng cảm.
Nhìn thấy việc xấu dám đứng ra là một chuyện tốt, nhưng cần xem là ở đâu, hơn nữa cũng nên biết lựa sức mình.
Từng có người chỉ là nhìn chằm chằm vào bộ phận nhạy cảm của Dương Thúy Phương, kết quả Từ Thiên Hoa đã móc hai mắt của người đó ra.
Dựa vào sự độc ác nhẫn tâm của hắn, chỉ sợ cả nhà Tần Cao Văn đều sẽ bị giết.
Anh chết chắc rồi.
Người đàn ông trung niên trước đó đến bên cạnh Tần Cao Văn, dùng tay vỗ nhẹ vào vai anh.
Ông ta thở dài nói: “Người anh em nhỏ, lần này cậu hơi nông nổi rồi”.
Tần Cao Văn có chút thiện cảm với người đàn ông trung niên, cho dù ông ta vừa rồi thể hiện vô cùng thê thảm trước mặt Dương Thúy Phương, nhưng đó cũng là tình thế ép buộc.
Anh cười nói: “Anh yên tâm, Từ Thiên Hoa không dám ra tay với tôi đâu”.
Người đàn ông trung niên muốn nói thêm vài câu gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ thở dài.
Đối phương chắc chắn không biết Từ Thiên Hoa rốt cuộc đáng sợ như thế nào, nên mới nói như vậy.
Nếu hiểu được thủ đoạn của đối phương, e rằng cũng không dám mạnh miệng như thế.
Ông ta nói tiếp: “Tôi muốn hỏi một chút, cậu có người nhà không?”.
Tần Cao Văn cảm thấy ngạc nhiên, nên hỏi: “Anh hỏi thế làm gì vậy?”.
“Nếu cậu có người nhà thì nói với tôi một câu, cậu yên tâm, sau này tôi sẽ thay cậu chăm sóc bọn họ”.
Tần Cao Văn cảm nhận ra được trong giọng nói của ông ta có sự chân thành.
Khóe miệng anh không kìm được mà giật giật.
Những người này rốt cuộc là nghĩ sao vậy?