Chương
“Chồng ơi… Em…!”
Thấy Dương Thúy Phương vẫn chưa quỳ xuống thì Từ Thiên Hoa lại tát cô ta thêm một phát nữa. Hắn túm tóc cô ta: “Đừng có lằng nhằng, mau xin lỗi anh Tần”.
Phụp!
Cô ta quỳ phụp xuống đất.
Sau đó, tình huống khiến người khác há mồm trợn mắt cũng đã xuất hiện. Dương Thúy Phương quỳ phụp xuống, Từ Thiên Hoa cũng làm theo.
Cả hai đều quỳ xuống trước mặt Tần Cao Văn.
Cả hiện trường im lặng như tờ, có thể nghe thấy rõ hơi thở của từng người.
Biến cố đột ngột xảy ra khiến đám đông muốn rơi cả đồng tử.
Chuyện quái quỷ gì thế này?
Rốt cuộc Tần Cao Văn là ai?
Trước đó tất cả mọi người đều cho rằng những lời anh nói chỉ là nói khoác, đợi đến khi tận mắt họ thấy Từ Thiên Hoa dập đầu nhận sai thì bọn họ biết sự suy đoán của mình đã sai.
Có người dập đầu thật kìa.
Chỉ có điều người đó không phải là Tần Cao Văn.
Tần Cao Văn đứng dậy khỏi ghế, đi tới trước mặt Từ Thiên Hoa và nói: “Từ Thiên Hoa! Vợ của anh lợi hại thật. Cô ta làm loạn như vậy trên máy bay, lẽ nào anh không quan tâm sao?”
Sắc mặt Từ Thiên Hoa trở nên vô cùng khó coi.
Hắn không ngờ Dương Thúy Phương lại gây sự với Tần Cao Văn, đồng thời hắn cũng cảm thấy vô cùng hối hận.
Sớm biết như vậy thi ban đầu hắn đã nghiêm túc dạy dỗ vợ mình rồi.
Như vậy thì sẽ không để xảy ra bi kịch này.
Tần Cao Văn nói với vẻ thản nhiên: “Anh nói xem tiếp theo tôi nên làm gì?”
“Anh Tần, tôi sai rồi, tất cả đều là tôi sai. Là do tôi đã không dạy dỗ cô ấy hẳn hoi, nếu anh muốn xử lý thì cứ xử lý tôi đây này”.
Đối xử với người khác đúng là Dương Thúy Phương rất tàn nhẫn, nhưng về tình yêu, thì tình cảm mà cô ta dành cho Từ Thiên Hoa không ít hơn đối phương dành cho cô ta.
Dương Thúy Phương không muốn vì mình mà liên lụy tới chồng nên đã ôm chân Tần Cao Văn thổn thức: “Anh Tần, tất cả đều là lỗi của tôi, không liên quan gì tới chồng tôi cả. Nếu anh muốn trừng phạt thì trừng phạt tôi là được rồi”.
Cách làm này khiến cho Tần Cao Văn có thêm chút thiện cảm đối với Dương Thúy Phương.
Anh thản nhiên nói: “Cô yên tâm, dù những chuyện vừa rồi cô làm rất quá đáng nhưng chưa tới mức phải chết”.
Câu nói này khiến Dương Thúy Phương cảm thấy nhẹ nhõm.
Chỉ cần được sống là ok rồi.
Tần Cao Văn nói tiếp: “Thế nhưng khó tránh việc bị phạt”.
“Tôi đồng ý chịu phạt”.