Chương
Đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại.
So với việc phải chết thì những hình phạt khác chẳng là gì.
Tần Cao Văn đi tới bên cạnh cậu bé: “Cậu bạn nhỏ, mặt còn đau không?”
Cậu bé cảm thấy đầy tin tưởng Tần Cao Văn bèn gật đầu nói: “Còn đau, đau lắm ạ”.
Anh tháo dây an toàn của cậu bé vè nói: “Cháu qua đây”
Tần Cao Văn dẫn cậu bé tới trước mặt Dương Thúy Phương, chỉ vào cô ta và nói: “Vừa rồi chính là người phụ nữ này đánh cháu, giờ cháu đánh lại thì thế nào?”
Dù cậu bé còn mơ hồ về thân phận của Dương Thúy Phương nhưng nhìn mọi người tỏ ra tôn kính cô ta như vậy thì cậu cũng biết đối phương là người không dễ dây vào.
Cậu bé cảm thấy lo lắng.
Tần Cao Văn biết được điều đó bèn nói: “Cháu không cần lo lắng, giờ cháu đánh cô ta, sau khi chú đi thì cô ta cũng không dám báo thù đâu”.
Dường như để chứng minh cho những gì Tần Cao Văn vừa nói thì Dương Thúy Phương còn gật đầu lia lịa.
“Đúng vậy, sau này tuyệt đối sẽ không báo thù”.
Đôi mắt cậu bé sáng lên: “Thật sao?”
Dù không muốn nhưng Dương Thúy Phương chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Giờ cô ta không còn gan đi gây chuyện với Tần Cao Văn nữa rồi.
Dương Thúy Phương gật đầu: “Đúng vậy, trước đó do cô không tốt, không nên đánh cháu, giờ đánh lại là điều đương nhiên”.
Bốp!
Vừa nói xong thì cậu bé liền tát cho cô ta một phát bạt tai. Đừng thấy cậu ta ít tuổi mà lầm, vì cú tát vừa rồi của cậu ta cực kỳ mạnh.
Mạnh tới mức khiến khoe miệng Dương Thúy Phương rỉ máu.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Từ Thiên Hoa đau lòng lắm.
Nhưng hắn chẳng thể nói gì.
Hình phạt mà Tần Cao Văn đưa ra không phải quá nghiêm trọng.
Nếu hắn mở lời thì có lẽ tới khi đó sẽ càng tạo ra bi kịch thê thảm hơn mà thôi.
Mỗi lần cậu bé tát lại thì đều dùng lực cực mạnh. Cậu tát tới mười mất phát cho tới khi mệt và phải thở hổn hển thì mới dừng lại.
Sau đó cậu bé nói với Tần Cao Văn: “Cháu đánh xong rồi”
Tần Cao Văn xoa đầu cậu bé và nói: “OK, cháu qua bên kia chơi đi”.
Cậu bé lại quay trở về chỗ ngồi của mình.
“Cô phục chưa?”
Dù là ai thì khi bị đánh trước mặt đám đông đương nhiên sẽ không phục.
Dương Thúy Phương cũng không ngoại lệ.
Nhưng Dương Thúy Phương làm gì có gan phản kháng.
Cô ta không dám nói gì khác.
“Đương nhiên là phục, có gì mà không phục”
Dương Thúy Phương bất giác bật khóc.