Chương
Tần Cao Văn nói tiếp: ‘Tôi cảm thấy trừng phạt như vậy với cô chưa đủ, binh thường cô làm không ít chuyện xấu, ngoài việc ức hiếp đứa bé kia ra thì chắc chắn cô còn từng ức hiếp người khác nữa”.
Dương Thúy Phương bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành. Tần Cao Văn tiếp theo định làm gì vậy?
“Có ai cảm thấy bất mãn với người phụ nữ này không?”
Tần Cao Văn vừa nói vừa chỉ vào Dương Thúy Phương đang quỳ dưới đất.
Ầm!
Dương Thúy Phương lập tức tái mặt.
Vì cô ta biết tiếp theo cô ta xong đời thật sự rồi.
Xem ra sự trừng phạt vừa rồi mới chỉ là bắt đầu thôi.
Từ Thiên Hoa cũng muốn mở lời nói đỡ cho vợ mình vài câu nhưng lực bất tòng tâm.
“Tôi!”
Người đàn ông lực lưỡng khi nãy bước ra và giơ cao tay lên.
Tần Cao Văn nhìn và nói: “Giờ ông cũng có thể đánh lại cô ta, hơn nữa tôi dám đảm bảo chồng của cô ta không dám oán hận”.
Từ Thiên Hoa lại phải gật đầu lia lịa.
“Đúng vậy, đúng vậy, không oán hận”.
Người đàn ông trung niên bước tới, tát mạnh vào mặt cô ta.
Dương Thúy Phương suýt ngất.
Những người khác nhát gan hơn nên từ bỏ ý định báo thù.
Tần Cao Văn đi tới trước mặt Từ Thiên Hoa, đỡ hắn dậy.
“Có phải anh cảm thấy vừa rồi tôi làm có phần tàn nhẫn không?”
Từ Thiên Hoa không nói gì. Đó đúng là suy nghĩ lúc này của hắn nhưng hắn không dám nói ra trước mặt Tần Cao Văn.
“Tôi vì muốn tốt cho anh đấy”.
Tần Cao Văn nghiêm túc nói: “Lần này đắc tội với tôi thì tôi chỉ tát bạt tai thôi. Anh đã bao giờ nghĩ rằng nếu lần sau cô ta đắc tội với người khác chưa?”
Chuyện xảy ra lần này khiến Từ Thiên Hoa vô cùng hối hận.
Từ Thiên Hoa trước đây luôn ra vẻ trịch thượng, cho rằng sức ảnh hưởng của mình đủ lớn, căn bản chẳng cần sợ ai ở cái tỉnh Thiên Hải này.
Nhưng những gì xảy ra hôm nay khiến cho Từ Thiên Hoa hiểu được một điều rằng núi cao còn có núi cao hơn.