Chương
Câu nói này đã hoàn toàn chọc giận tên chột.
“Tao nói mày là rác rưởi đấy, mày làm gì được tao?”.
Tên chột nghiến răng nói: “Tao phải xé nát miệng mày!”.
Dứt lời, tên chột xông về phía Tần Cao Văn.
Sức lực của gã rất lớn, nghe nói từng dùng một cú đấm đánh chết một con bò. Đi theo bên cạnh Mã Đằng Vân hơn mười năm, gã luôn là vệ sĩ số một của ông ta, thực lực khá mạnh.
Nhìn thấy gã từng bước đến gần, Tần Cao Văn vẫn đứng yên tại chỗ.
“Muốn chết!”.
Rầm!
Rắc!
Nắm đấm hai người đối chọi nhau giữa không trung, một tiếng nổ cực lớn vang lên. Sau đó, tên chột kêu lên một tiếng thê thảm, vẻ mặt đau đớn nhăn nhó dữ tợn, cơ thể lập tức quỵ xuống đất.
Tần Cao Văn dùng tay bóp cổ gã, lạnh lùng nói: “Đây là thực lực của mày sao?”.
Rắc!
Tên chột lập tức tử vong.
Hai vệ sĩ bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì không khỏi chấn động cả người, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hoàng. Không ai ngờ Tần Cao Văn lại đáng sợ như vậy.
Trong tất cả vệ sĩ ở đây, tên chột đã là người có thực lực mạnh nhất, bây giờ ngay cả gã cũng bị Tần Cao Văn giết chết, những kẻ khác đều mất đi một nửa dũng khí.
Mã Đằng Vân cũng bị dọa sợ ngây người. Từ lúc nào nhà họ Trần lại có được chỗ dựa mạnh đến vậy?
“Các người còn ngây ra làm gì? Mau xông lên cho tôi, ai giết được cậu ta, tôi sẽ thưởng cho người đó hai mươi triệu tệ!”.
Hiệu quả lần này lại không rõ rệt. Tiền bạc quả thật quan trọng, nhưng tính mạng mới là nguồn gốc của mọi thứ. Nếu không còn mạng, tiền của anh có nhiều đến mấy cũng có thể làm gì được?
Mã Đằng Vân sốt sắng quát lên: “Tôi đang nói chuyện với các người, các người không nghe thấy sao? Mau xông lên cho tôi, giết chết cậu ta!”.
Tất cả mọi người vẫn đứng im tại chỗ. Bọn họ không những không có dấu hiệu chuẩn bị ra tay với Tần Cao Văn, ngược lại đã hơi chùn chân, bất giác lùi về sau.
Mỗi người bọn họ đều có thể nhìn ra, lần này Tần Cao Văn đến tìm Mã Đằng Vân không liên quan đến bọn họ quá nhiều.
Mã Đằng Vân cũng phát giác được điều này, tỏ ra vô cùng sợ hãi.
“Bảo vệ tôi, mau đến đây bảo vệ tôi!”.
Không ai nghe lời ông ta nói.
“Cút!”, Tần Cao Văn quát lên khiến những người khác hoảng sợ bỏ chạy, kể cả hai người bảo vệ ngông cuồng tự đại ở trước mặt anh lúc nãy.
“Ông chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay?”.
Đi đến trước mặt Mã Đằng Vân, Tần Cao Văn không biểu lộ cảm xúc gì, hỏi.
Ừng ực!
Mã Đằng Vân nuốt nước bọt, cổ họng phát ra âm thanh rất rõ ràng.
“Người anh em, cậu đừng giết tôi, tôi có thể cho cậu tiền, bất kể bao nhiêu tiền tôi cũng có thể cho cậu”