Chương
Hôm nay đối với Vương Thuyền Quyên mà nói là một ngày rất quan trọng. Công ty mà bọn họ thành lập sắp hoàn thành bàn giao đơn hàng đầu tiên.
Để hoàn thành đơn hàng này, thời gian qua Vương Thuyền Quyên đã vô cùng vất vả, mỗi ngày trung bình chỉ ngủ ba bốn tiếng đồng hồ. Hơn nữa, rất nhiều chỗ cô đều tự tay xử lý, chỉ sợ xảy ra sai sót.
Cuối cùng, những ngày như vậy cũng sắp kết thúc.
Reng reng!
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Vương Thuyền Quyên vội vàng bắt máy, bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên: “Chủ tịch Vương phải không?”.
Vương Thuyền Quyên cười đáp: “Phải, chủ tịch Bành, ông có thể đến đây kiểm hàng rồi. Một giờ chiều nay, có lẽ lô hàng đó sẽ được giao tới như bình thường”.
“Không thành vấn đề”.
Nửa tiếng đồng hồ sau, chủ tịch Bành đã đến công ty của Vương Thuyền Quyên.
Vương Thuyền Quyên tiến lên phía trước, nói: “Chủ tịch Bành, thật ngại quá, hôm nay tôi hơi bận nên không đích thân đi đón ông được”.
Chủ tịch Bành cười đáp: “Không sao, tôi có thể hiểu được chủ tịch Vương. Bây giờ công ty của các cô mới vừa thành lập, chắc chắn có rất nhiều việc cần cô tự mình giải quyết, chuyện này rất bình thường”.
Tên đầy đủ của chủ tịch Bành là Bành Khải, một người đã hơn năm mươi tuổi, dáng người hơi mập mạp, cho người ta cảm giác thân thiện dễ gần.
Bây giờ đã hơn mười hai giờ, còn nửa tiếng nữa là đến thời gian giao hàng như đã hẹn. Vương Thuyền Quyên hơi sốt ruột, bình thường đáng lẽ giờ này người lái xe đã về từ lâu, vì sao đến bây giờ vẫn chưa có tin tức?
Vương Thuyền Quyên gọi điện thoại cho anh ta, bên kia lại ở trạng thái tắt máy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chớp mắt thời gian giao hàng đã đến.
Chủ tịch Bành buông tờ báo trong tay xuống, nâng gọng kính lên, nói: “Chủ tịch Vương, bây giờ đã một giờ hơn rồi, lô hàng hóa của cô đâu?”.
Vương Thuyền Quyên cũng vô cùng sốt ruột, nhưng trên mặt không biểu lộ ra, nói: “Chủ tịch Bành cứ yên tâm, tôi nhất định không phụ sự kỳ vọng của ông”.
Mặc dù ngoài mặt chủ tịch Bành không nói gì, nhưng trong lòng đã có chút không vui.
“Vậy tôi đợi thêm nửa tiếng nữa”.
Lại nửa tiếng trôi qua, hàng hóa vẫn chưa đến.
Chủ tịch Bành buông tờ báo xuống, đứng lên nói: “Cô Vương, thật sự xin lỗi, chuyện này khiến sự hợp tác giữa chúng ta có chút không thoải mái, cô đã vượt quá thời gian giao hàng đã hẹn hơn một tiếng đồng hồ rồi”.
Tình huống giao dịch đặt hàng như thế này chỉ có sớm hơn vài giờ hoặc thậm chí là vài ngày, chậm trễ như vậy vẫn là lần đầu chủ tịch Bành gặp phải.
“Chuyện… Chuyện này nhất định có hiểu lầm gì rồi”, Vương Thuyền Quyên tiếp tục giải thích.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.
Sau khi kết nối, đầu bên kia vang lên giọng nói của thư ký Tiểu Vương.
Từ khi Vương Thuyền Quyên thành lập công ty, Tiểu Vương cũng đi theo cô, hai người cùng nhau cố gắng lập nghiệp.
Tiểu Vương ở đầu bên kia rõ ràng rất sốt ruột.