Chương
Thế là Vương Thuyền Quyên thuật lại một lượt cho Tần Cao Văn nghe.
Sau khi nghe xong Tần Cao Văn không để lộ ra biểu cảm gì nhiều. Anh chỉ cảm thấy tức giận bèn siết nắm đấm khiến xương cốt kêu lên răng rắc.
“Đừng lo, chiều nay anh sẽ quay về Minh Châu, tới khi đó anh sẽ lấy lại lô hàng cho em”.
Vương Thuyền Quyên vốn không định gọi điện cho Tần Cao Văn. Đây là mối họa do cô gây ra nên cô muốn một mình gánh vác.
Tần Cao Văn ưu tú quá khiến nhiều khi đứng cạnh anh mà cô cũng cảm thấy bản thân thật thấp kém.
Vậy nên Vương Thuyền Quyên muốn thông qua sự nỗ lực của bản thân để khiến mình càng ngày càng tốt lên.
Nhưng tình huống hiện tại của công ty khiến cô thật sự không thể tự giải quyết nữa rồi.
Vương Thuyền Quyên nghẹn ngào: “Có phải em vô dụng lắm không? Luôn gây phiền phức cho anh?”
Tần Cao Văn dịu dàng nói: “Ngốc này, em đừng nghĩ nhiều, trong mắt anh, em là tuyệt vời nhất, chẳng có ai bằng em cả”.
Vương Thuyền Quyên bỗng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Anh đi làm thủ tục check in và về ngay. Khi đó mình nói tiếp nhé”.
Nói xong, Tần Cao Văn bèn tắt máy.
Tiểu Điệp đứng từ xa nhìn cảnh tượng Tần Cao Văn nói chuyện với Vương Thuyền Quyên mà cảm thấy ngưỡng mộ.
Thậm chí…Còn có một chút đố kỵ.
Khi ở gần Tiểu Điệp, Tần Cao Văn cũng tỏ ra vô cùng dịu dàng. Nhưng đó là sự dịu dàng của một người anh trai dành cho em gái chứ không phải tình yêu đôi lứa.
Nó khác xa so với những gì Tần Cao Văn dành cho Vương Thuyền Quyên.
“Tiểu Điệp chúng ta về thôi”.
Tần Cao Văn quay qua gọi Tiểu Điệp
“Dạ, em tới đây”.
Tiểu Điệp vội vàng đi theo Tần Cao Văn.
Đèn vừa thắp sáng, ánh trăng mông lung.
Làm việc liên tục hơn hai mươi tiếng đồng hồ, Mã Phi Thiên cảm thấy hơi đau đầu.
Với vai trò là đứa con trai duy nhất của nhà họ Mã, Mã Phi Thiên không giống như những người khác từ nhỏ đến lớn được bố mẹ nuông chiều, muốn gì được nấy. Mã Đằng Vân vô cùng nghiêm khắc với anh ta.
Mấy năm trước, ông ta đã giao mọi việc trong công ty cho Mã Phi Thiên xử lý, nhưng cứ qua một khoảng thời gian lại đến kiểm tra. Nếu anh ta không làm tốt, Mã Đằng Vân sẽ trừng phạt anh ta rất nghiêm.
Những người con ông cháu cha khác cả ngày tiêu xài, ăn chơi xa xỉ, còn Mã Phi Thiên chỉ có công việc ngày qua ngày làm mãi không xong.
Nhưng Mã Phi Thiên chưa bao giờ oán giận, ngược lại, anh ta rất thích cảm giác bận rộn mà phong phú này.
Mã Phi Thiên đứng dậy, xoa xoa thái dương, đã đến lúc đi ngủ một giấc rồi.
Đợi đến khi Mã Phi Thiên về nhà thì phát hiện tình hình không ổn.
Bố vô cùng nghiêm khắc với anh ta trên rất nhiều phương diện, nhưng đôi khi ông ấy lại chú trọng những chi tiết rất nhỏ. Mỗi lần tan làm về, ông ấy sẽ để đèn cho anh, thế mà hôm nay trong nhà lại tối đen.