Chương
Anh ta rút một khẩu súng ra chĩa thẳng vào đầu người đeo mặt nạ: “Nếu anh không trả thi thể của bố tôi cho tôi, bây giờ tôi sẽ nổ súng bắn nát đầu anh”.
Người đeo mặt nạ đứng đó không động đậy, hoàn toàn không để tâm đến lời đe dọa của Mã Phi Thiên.
“Anh cho rằng đạn có thể bắn được tôi sao?”, giọng nói của hắn đầy sự chế giễu.
Pằng!
Một tiếng súng rõ rệt vang lên trong bóng tối, viên đạn theo đó bay ra.
Anh ta nhắm vào chân người đeo mặt nạ mà bắn. Sau đó, cảnh tượng khiến Mã Phi Thiên không thể tin nổi đã xảy ra, người đàn ông đeo mặt nạ thật sự đã tránh khỏi viên đạn.
Anh ta còn chưa kịp phản ứng lại, người đeo mặt nạ đã đến phía sau lưng Mã Phi Thiên. Một con dao lạnh lẽo kề lên cổ anh ta, truyền đến xúc cảm không rét mà run.
Cả người Mã Phi Thiên cứng đờ: “Anh… anh định làm gì?”.
Hắn nhìn Mã Phi Thiên, cười nói: “Anh yên tâm, thi thể của bố anh đối với tôi mà nói không có tác dụng gì lớn, đó chỉ là một người chết mà thôi”.
“Vậy vì sao anh không trả cho tôi?”, Mã Phi Thiên siết chặt nắm đấm, quát mắng.
“Tôi từng nói anh phải đồng ý với yêu cầu của tôi, tôi mới trả lại cho anh”.
Hôm nay, Mã Phi Thiên biết mình lấy cứng chọi cứng với người áo đen bí ẩn này là không sáng suốt, anh ta hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.
Anh ta ngập ngừng hỏi: “Vậy anh nói xem là yêu cầu thế nào?”.
Người đeo mặt nạ không thay đổi sắc mặt, trả lời: “Trả thù cho bố anh, nói trắng ra là giúp tôi đi giết một người”.
Mã Phi Thiên hỏi: “Là ai?”.
“IQ của anh đúng là khiến người ta cảm động, không phải vừa nãy tôi đã nói rồi sao? Đi giết người ở trong video giám sát đó, cũng chính là kẻ thù của anh, Tần Cao Văn”.
Điều này khiến khóe miệng Mã Phi Thiên hơi giật giật. Thế không phải là làm điều thừa thãi cởi quần đánh rắm sao?
Cho dù không cần lấy bố anh ta ra đe dọa, Mã Phi Thiên chắc chắn cũng sẽ tìm Tần Cao Văn trả thù, hắn làm vậy là không cần thiết.
“Anh…”.
Người mặc áo đen cắt ngang lời anh ta: “Tôi biết anh muốn nói gì, anh chắc chắn cảm thấy tôi làm vậy là không sáng suốt cho lắm”.
Mã Phi Thiên gật đầu.
“Sau này anh sẽ hiểu vì sao tôi lại làm như vậy”.
Mã Phi Thiên nói với người mặc áo đen: “Làm sao tôi có thể tin anh được?”.
Người mặc áo đen vỗ tay.
Không lâu sau, hai người mặc áo đen nữa đi vào, bọn họ khiêng theo một cái băng ca, có một người đang nằm trên đó, chính là Mã Đằng Vân.
“Bây giờ thì tin rồi chứ?”.
Mã Phi Thiên siết chặt nắm đấm, nói: “Được, tôi đồng ý”.
“Anh chỉ có một tháng, đến lúc đó nếu anh không giết được người này, chúng tôi sẽ băm nát thi thể của bố anh ra cho chó ăn”.
Mặc dù bây giờ Mã Phi Thiên bất mãn trong lòng, nhưng lại không dám từ chối.
Thực lực của người kia bày ra đó, dù Mã Phi Thiên không muốn cũng có thể làm gì được?