Chương
“Giám đốc Trần cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tuân thủ hai quy định này của chúng ta”.
Giám đốc Trần cười lên: “Vậy thì được”.
Chờ sau khi cúp điện thoại, Vương Thuyền Quyên phát hiện ra sắc mặt của Mã Linh Nhi vô cùng khó coi.
Cơ thể thon thả của cô ta hơi run run, trong ánh mắt tràn đầy oán hận.
Hôm nay đến đây là muốn nhìn Vương Thuyền Quyên phải xấu mặt, dự định sẽ làm khó đối phương một phen, kết quả lại bị đối phương làm cho bẽ mặt một cách thê thảm.
Vì sao chứ?
Vì sao mỗi lần Vương Thuyền Quyên gặp nguy nan đến mức nào, cũng luôn có thể hóa nguy thành an.
Chưa cần nói đến công ty bây giờ của cô đang chẳng còn bao lâu nữa, cho dù là các công ty lớn, có thế lực phát triển hùng hậu, ngân hàng cũng không thể cho nhiều phúc lợi như vậy.
Nếu như vậy lợi ích của ngân hàng sẽ chịu nhiều ảnh hưởng lớn.
Nhưng Vương Thuyền Quyên lại làm được điều đó.
“Cô Mã!”.
Tần Cao Văn khoanh hai tay trước ngực, đi từ từ đến trước mặt cô ta nói: “Cảm giác bị người khác làm cho bẽ mặt chắc là khó chịu lắm nhỉ?”.
Mặt mũi Mã Linh Nhi lúc đỏ lúc tái.
Biểu cảm vô cùng phong phú.
“Đừng tưởng tôi không biết người đứng sau chuyện này chắc chắn là anh”.
Tần Cao Văn nhún vai nói: “Nếu cô nói vậy thì oan cho tôi rồi, tôi vừa về đến nơi là đến công ty luôn, căn bản không liên hệ với bất kỳ ai”.
“Hơn nữa cô có hơi đánh giá tôi cao rồi đấy, tôi làm gì có bản lĩnh lớn như vậy”.
Mã Linh Nhi đương nhiên sẽ không tin Tần Cao Văn giải thích, dựa vào mối quan hệ hiện nay của Vương Thuyền Quyên, muốn vay được ngân hàng số tiền lớn như vậy, tuyệt đối là không thể.
“Anh tưởng tôi sẽ tin lời của anh sao?”.
Vừa rồi Tần Cao Văn không hề nói dối.
Thực ra từ sau khi công ty của Vương Thuyền Quyên xảy ra chuyện, có rất nhiều công ty đều đến để vùi dập, nhưng ngân hàng luôn ở trạng thái quan sát.
Đối với nhân viên cao cấp của một số ngân hàng mà nói, thân phận của Tần Cao Văn căn bản không phải bí mật gì cả.
Biết được điều này, cho dù Tần Cao Văn không chủ động đưa ra yêu cầu vay tiền của ngân hàng họ, thì tất cả mọi người cũng sẽ tranh nhau chủ động cho vay.
Mục đích chỉ là muốn để lại ấn tượng tốt trọng lòng Tần Cao Văn.
Việc này sẽ có lợi rất lớn cho sự phát triển sau này.
Thế nên giám đốc Trần mới thể hiện một cách nhanh chóng và thành khẩn như vậy, thậm chí còn sợ Vương Thuyền Quyên sẽ ký hợp đồng với ngân hàng khác.
Hơn nữa Tần Cao Văn nếu không đoán nhầm thì tới đây sẽ có rất nhiều ngân hàng chủ động tìm đến.
“Chủ tịch!”.
Tiểu Vương chạy từ ngoài vửa vào, khuôn mặt tỏ rõ vui mừng.
Vương Thuyền Quyên hỏi: “Có chuyện gì thế?”.
Biểu hiện của cô như thể muốn hỏi lẽ nào lại có công ty nào đến tìm cô gây rắc rối sao.