Chương
Thế nhưng cái vẻ cao ngạo trên khuôn mặt thì vẫn không hề giảm đi phân nào.
Cô ta khoanh tay trước ngực, đi tới trước mặt Vương Thuyền Quyên, dùng giọng điệu trịch thượng nói với cô: “Vương Thuyền Quyên, lần này đúng là tôi đánh giá thấp cậu rồi, không ngờ có nhiều người chịu cho cô vay tiền đến như vậy”.
Vương Thuyền Quyên bật cười: “Cảm ơn đã khen ngợi”.
“Nhưng cậu cũng đừng có đắc ý, sẽ có một ngày tôi đánh sụp công ty của cậu. Để cậu rơi vào đường cùng không ngóc đầu lên được”.
Vương Thuyền Quyên thở dài: “Linh Nhi, tôi cảm thấy không hiểu. Giữa chúng ta không thù không oán, tại sao cậu cứ chĩa vào tôi thế?”
Mã Linh Nhi cười lạnh lùng giống như nghe thấy chuyện nực cười.
“Có thể mọi người thấy chúng ta không thù không oán nhưng trong mắt tôi, cậu chính là kẻ địch. Đến nằm mơ tôi cũng muốn cậu phải chết”.
Tần Cao Văn nhìn với ánh mắt lạnh lùng, sát khí bộc phát khiến nhiệt độ xung quanh như giảm xuống rõ rệt. Mã Linh Nhi khẽ run rẩy, cảm thấy ớn lạnh toàn thân.
Tiếp đó Tần Cao Văn nói tiếp: “Có tôi ở đây mà còn dám nói vậy với vợ tôi à? Gan cô cũng lớn gớm nhỉ”.
Gần đây Mã Linh Nhi cũng nghe nói được ít nhiều về Tần Cao Văn, con người này có thực lực vô cùng đáng sợ, thật sự khiến cô ta bị sốc rất lớn.
Mã Linh Nhi cảm thấy kiêng dè Tần Cao Văn.
“Tôi nói cho anh biết Tần Cao Văn, anh cũng đừng có đắc ý quá”.
Lúc nói những lời này, Mã Linh Nhi vô thức lùi về phía sau Kim Vũ Phi.
Kim Vũ Phi đi tới trước mặt Tần Cao Văn và nói: “Anh Tần quả nhiên là một người đặc biệt. Tôi rất khâm phục anh”.
Tần Cao Văn không nói gì, thậm chí là chẳng buồn nhìn anh ta.
“Anh Tần, hai chúng ta có thể làm bạn được không?”
Kim Vũ Phi thích Mã Linh Nhi, ở phương diện nào đó anh ta có thể giúp đỡ cô ta với nguồn tài nguyên vô hạn.
Nhưng anh ta cũng là người hiểu rõ khi nào thì cần phải điều tiết.
Anh ta biết Tần Cao Văn là một người không dễ dây vào.
Anh ta không thể vì Mã Linh Nhi mà vạch mặt Tần Cao Văn được.
Tần Cao Văn thản nhiên lên tiếng: “Với người như anh thì không đủ tư cách kết bạn với tôi”.
Kim Vũ Phi vẫn cười nhưng trong lòng thì cảm thấy tức lắm.
Gã này ngông cuồng quá.
“Anh Tần, nếu như anh có thời gian, thì nên đi nghe ngóng nhà họ Kim ở tỉnh Thiên Hải một chút nhé”.
Câu nói này mặc dù anh ta vừa cười vừa nói nhưng sự uy hiếp trong từng câu chữ thì vô cùng rõ ràng.
Tần Cao Văn chẳng bận tâm: “Nhà họ Kim là cái cục shit!”
Lúc này thì nụ cười trên khuôn mặt Kim Vũ Phi đã cứng như đá.
Anh ta cuối cùng cũng phải bày ra bộ mặt thật trước Tần Cao Văn.
Kim Vũ Phi lạnh lùng nói: “Tần Cao Văn mà ngông cuồng quá là sẽ bị thiệt đấy”.
“Cút!”
Tần Cao Văn dùng tay chỉ vào cửa và quát lớn.