Chương
Làm nghề như họ vốn đã mất dây thần kinh sợ từ lâu rồi.
“Ba giây đã hết”.
Vụt!
Lão Hắc lấy vũ khí ra, nhằm chuẩn vào đầu của Tần Cao Văn, đang định bóp cò giết chết đối phương thì Tần Cao Văn lên tiếng: “Mày biết võ thì làm sao? Ông có súng, chỉ cần mày nhúc nhích thì bụp, tao sẽ xử lý mày”.
“Tôi cá là súng của anh không có đạn”
Lão Hắc bật cười.
“Mẹ kiếp, mày xem tivi quá phút đấy à”.
Nói xong hắn bóp cò.
Có không ít cô gái sợ hãi bịt tai lại.
Thế nhưng cảnh tượng xảy ra tiếp theo khiến đám đông phải sững sờ.
Quả nhiên giống y như những gì Tần Cao Văn nói.
Súng không có đạn thật.
Lão Hắc khẽ tái mặt, đệ lộ vẻ kinh hoàng. Hắn nhìn Tần Cao Văn với vẻ không dám tin.
Chuyện…chuyện gì vậy?
Nhìn lại một lần nữa thì lão Hắc phát hiện ra đạn trong súng đã biến mất.
Rắc.
Tần Cao Văn dùng tay vặn cổ lão Hắc.
Cảnh tượng đó diễn ra quá nhanh khiến lão Hắc không kịp nhìn rõ đối phương đã ra tay kiểu gì.
Hắn cảm nhận được thực lực của đối phương mạnh hơn mình gấp nhiều lần.
Lão Hắc cố gắng giãy giụa, hắn ho khụ khu và chửi rửa: “Mau…bỏ tao ra!”
“Tôi vừa cho anh cơ hội rồi, mau nói lô hàng đó ở đâu”.
Lão Hắc gần như tắt thở: “Tôi nói, tôi nói, lô hàng đó đang ở vịnh Bàn Long”.
“Tốt lắm!”
Lắc Hắc ho khụ khụ: “Giờ có thể thả tôi ra được chưa”.
“Không thành vấn đề”.
Anh xách cổ lão Hắc đi tới bên cửa sổ, mở cửa ra.
Anh đưa cơ thể của lão Hắc ra bên ngoài ở độ cao mấy chục mét.
Một khi lão Hắc mà bị rơi xuống thì chẳng khác gì một đống bầy nhầy.
Hắn sợ tới mức mặt cắt không ra hột máu.
Lão Hắc chưa bao giờ cảm nhận qua sự sống chết cận kề đến như thế. Lúc này, hắn thật sự sợ lắm rồi.
“Đừng giết tôi, tôi xin anh…”
Bụp!
Cơ thể hắn giống như một hòn đá từ trên cao rơi xuống đất và nát bét.
Mấy cô gái sợ tới mức co rúm người.
Tần Cao Văn liếc nhìn bọn họ thản nhiên nói: “Vừa rồi các cô không nhìn thấy gì cả, rõ chưa?”