Chương
“Em… em cũng không biết!”.
Tên mắt chột lắp bắp nói.
Trương Thiên Khoát nghiến răng chửi: “Tao nói cho mày biết, nếu như hôm nay bọn mày không giết được hắn, thì đừng trách tao không khách khí”.
Mắt chột vội vàng nói: “Đại ca, việc này anh cứ yên tâm, bọn em sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh đâu”.
“Tốt nhất là mày hãy nhớ cho kỹ những lời mày vừa nói”.
Cúp điện thoại, tên mắt chột vô cùng lo lắng, hắn nhìn con đường phía trước mặt, thần sắc càng trở nên nghiêm trọng.
Tần Cao Văn hay hành động không theo lẽ thường, có khi nào tối hôm nay anh ta không tới không?
Đúng vào lúc đó, hắn đột nhiên nhìn thấy phía trước có một chiếc xe đi đến.
Vội vàng lấy ống nhòm ra, thì thấy người ngồi trên xe chính là Tần Cao Văn, tảng đá trong lòng tên mắt chột như được đặt xuống.
May mà Tần Cao Văn đã đến.
“Anh em chuẩn bị sẵn sàng!”.
Tất cả mọi người đều chuẩn bị sẵn bật lửa, chỉ cần Tần Cao Văn lái xe vào phạm vi phát nổ, bọn họ sẽ lập tức châm ngòi.
Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là, Tần Cao Văn lái một đoạn liền dừng lại.
Chỗ đó cách phạm vi phát nổ của bọn họ vừa đúng có vài trăm mét nữa.
Chuyện này là thế nào?
Sau khi Tần Cao Văn dừng lại, cũng không có ý định vào trong, nhất quyết ngồi tại chỗ.
Thế rồi anh bắt đầu ngịch điện thoại.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng.
Đầu óc của tên này có vấn đề à?
Rốt cuộc Tần Cao Văn định làm gì?
“Anh… anh ta làm sao thế?”.
Một tên đàn em ở bên cạnh đi lên, thận trọng hỏi.
Tên mắt chột cho hắn một cái tát.
“Đừng có lắm mồm, sao tao biết được”.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tần Cao Văn.
Và rồi việc khiến bọn họ phát điên đã xảy ra, Tần Cao Văn sau một hồi thì quay đầu xe, vốn không hề có ý định đi vào vịnh Bàn Long.
Ơ… ơ…, đầu óc anh ta có vấn đề à?
Tên mắt chột sắp phát điên rồi.
Tên này đang trêu ngươi bọn họ à?
Mẹ kiếp! Cũng thật là ác ôn mà.
Đúng vào lúc tất cả mọi người đều cho rằng kế hoạch tối nay sẽ không lãng phí một giây phút nào.
Thì Tần Cao Văn lại quay về.
Đám người đó hoàn toàn trở nên hỗn loạn.
Tất cả mọi người đều chết lặng.