Chương
Chính vào lúc bọn họ lấy súng ra, chuẩn bị xuất trận thì điều bất ngờ lại xảy ra.
Vù….
Không sai, Tần Cao Văn lại lái xe quay trở lại.
Tình hình lúc đó giống hệt ban nãy.
Sau khi Tần Cao Văn lái xe đến vị trí cũ không xa hơn một phân, thì lại dừng xe.
Anh lại mở cửa xe ra.
Sau đó cầm hộp cơm lên ăn.
Sau khi ăn xong lại hút một điếu thuốc, rồi quay người rời đi.
Đám người đó hỗn loạn thực sự rồi.
“Đại ca, có phải anh ta bị điên không?”.
Tên mắt chột không trả lời câu hỏi của đàn em.
Có phải Tần Cao Văn bị điên? Hắn không biết, hắn chỉ biết nếu cứ thế này thì hắn sớm muộn cũng phát điên.
Tên này cũng thật là bất thường.
“Im mồm, sao tao biết được”.
Tên đàn em đó lại lên trước hỏi: “Đại ca, hay là chúng ta để một vài người ở đây, một vài người đuổi theo?”.
Con mắt còn lại của tên chột bỗng sáng lên.
Sao lúc trước hắn không nghĩ ra nhỉ?
“Thế mà không biết thằng ranh mày đầu óc cũng linh hoạt đấy”.
Tên đàn em đó cười ngượng nghịu.
“Một nửa lấy vũ khí đi theo tao, nửa còn lại ở lại đây!”.
“Vâng!”.
Sau khi tên mắt chột bố trí xong kế hoạch, thì xe của Tần Cao Văn lại xuất hiện.
“Mặc kệ, bất luận Tần Cao Văn có đến không, bây giờ chúng ta cứ tìm chỗ nấp đi đã, một khi thấy xe của anh ta, thì lập tức chặn lại.
“Rõ!”.
Mấy tên đi theo tên chột nói.
Xe của Tần Cao Văn hình như đang không ngừng tăng tốc.
Hơn nữa còn càng lúc càng nhanh, cứ như không có dấu hiệu định dừng lại.
“Đại ca, hình như lần này là thật đấy!”.
Tên mắt chột dừng bước, lấy tay dụi dụi mắt, phát hiện quả thật là xe của Tần Cao Văn.
Qua khoảng chừng vài giây, xe của Tần Cao Văn phóng thẳng vào khu vực nổ với tốc độ tia chớp.
Tên mắt chột sắp phát khóc rồi.
Tên đó cuối cùng cũng làm theo kế hoạch rồi, thật không dễ dàng gì.
“Anh em còn làm gì thế? Mau châm ngòi!”.
Đùng, đùng, đùng!
Đoàng, đoàng, đoàng!