Chương
Sau đó hắn lấy tay nhéo chân mình, cơn đau truyền tới hết sức rõ ràng báo cho hắn biết là mọi thứ đều là hiện thực.
Tên chột ho khù khụ.
Không…thể nào!
Những người anh em khác cũng tái mặt, cơ thể cứng đơ.
Họ đứng ngây như phỗng.
Trước mặt họ là một người. Một người rất quen thuộc với tất cả.
Một người mà trước đó đã bị vùi lấp trong biển lửa, bị thuốc nổ nổ tung thành tương.
Đó chính là Tần Cao Văn.
Thế mà anh không chết, vẫn sống sờ sờ.
Tên chột cảm thấy hoảng loạn.
Chuyện này…Là thế quái nào vậy?
Anh là thần tiên chắc? Đến cả thuốc nổ cũng không thể khiến anh ta chết sao?
“Vừa rồi trông anh có vẻ vui nhỉ”.
Tần Cao Văn thản nhiên lên tiếng. Anh ngồi xuống phiến đá bên cạnh, châm một điếu thuốc.
“Mau nói, thằng đó cho anh bao nhiêu tiền?”
Tên chột biết Tần Cao Văn rất đáng sợ, đến cả Thiên Lôi tông sư, ông Hai mà còn không phải là đối thủ của anh.
Thế nên người của hắn đến cơ hội động vào lông chân anh cũng không có.
Tên chột cười khổ: “Anh Tần, anh nói vậy là có ý gì? Tôi không hiểu!”
Rắc!
Tần Cao Văn bẻ bàn tay tên chột.
“Thế giờ hiểu chưa?”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong màn đêm. Ngay sau đó Tần Cao Văn đá tên chột quỳ phụp xuống.
Bụp!
Cơ thể hắn đập mạnh xuống đất, quỳ không ngóc đầu lên được.
“Tôi hiểu rồi, hiểu rồi”.
Tên chột gào ầm lên.
Tần Cao Văn vẫn ung dung trả lời: “Sự nhẫn nại của tôi có giới hạn thôi. Nếu ai mà ép tôi thì tôi sẽ giết cả nhà người đó”.
Người khác nói ra những lời này có thể bọn chúng không sợ nhưng Tần Cao Văn thì khác.
Ai cũng biết anh độc ác thế nào. Anh mà đã nói là sẽ làm.
Tên chột nhìn Tần Cao Văn với vẻ hoảng sợ: “Họ đưa chúng tôi hai mươi triệu tệ, bảo chúng tôi mai phục ở đây để giết anh”.
“Khá lắm!”
Tần Cao Văn tựa vào phiến đá: “Thật không ngờ tôi lại có giá như thế”.
Không ai dám ho he.
“Anh đã chịu hợp tác làm ăn với Trương Thiên Khoát thì có muốn làm ăn với tôi không?”
Tên chột cười khổ: “Anh Tần cứ nói đùa, chúng tôi…”
“Anh thấy tôi đang giống nói đùa không?”