Chương
Một lúc sau Vương Chấn Hoa mới lên tiếng: “Lẽ nào anh không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Trương Thiên Khoát không hề bận tâm tới lời nói của Vương Chấn Hoa. Giờ anh ta chỉ quan tâm tới kết quả.
Đó là Tần Cao Văn đã bị anh ta giết chết rồi.
Đây là sự thực không thể thay đổi. Có gì mà kỳ lạ chứ?
“Nếu như anh không tin thì tôi sẽ cho anh xem video”.
Trương Thiên Khoát lấy video mà tên chột gửi cho mình đưa cho Vương Chấn Hoa xem.
Vương Chấn Hoa xem video, càng xem càng đanh mặt.
Chuyện này chắc chắn có uẩn khúc.
Vương Chấn Hoa nói tiếp: “Hi vọng mọi chuyện như anh nói!”
“Cậu chủ!”
Bảo mẫu chạy tới.
Trương Thiên Khoát cảm thấy không hài lòng. Anh ta không muốn bị làm phiền khi đang tiếp khách.
Anh ta gầm lên với người bảo mẫu: “Có chuyện gì, không phải trước đó đã nói là không có chuyện gì thì không được tự ý vào phòng sao”.
“Bên ngoài có người muốn gặp cậu”.
Người bảo mẫu lên tiếng.
Trương Thiên Khoát xua tay: “Nói bọn họ cút. Ông đây không tiếp”.
“Anh ta nói tên mình là Tần Cao Văn”.
Trương Thiên Khoát giật bắn người.
“Cái gì? Tên là Tần Cao Văn!”
Ha ha ha!
Trương Thiên Khoát bật cười. Giống như anh ta vừa nghe chuyện cười vậy.
“Bảo hắn mau tới đây quỳ xuống trước mặt ông. Nếu không lát nữa tôi sẽ cho người lột da bóc gân đấy”.
Trương Thiên Khoát thấy việc giết Tần Cao Văn là điều đã định sẵn, không còn gì phải nghi ngờ.
Câu nói vừa rồi của anh ta không chỉ để cho bảo mẫu nghe thấy mà còn cảnh cáo cả Vương Chấn Hoa đừng có nghi ngờ tính xác thực của chuyện này.
“Dạ!”
Nói xong, bảo mẫu bèn lui ra.
Vương Chấn Hoa đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Trương Thiên Khoát. Đối phương đã kiên định với suy nghĩ của mình thì anh ta cũng không có ý định xen ngang.
Hai người nói chuyện vẫn khá vui vẻ.
Rầm!
Đúng lúc này có âm thanh nặng nề từ ngoài vọng vào. Cảnh cử bị đá bung. Bụi bay mịt mù.
Trương Thiên Khoát giật bắn người, lập tức đứng bật dậy.
“Thằng khốn nào dám làm hỏng chuyện tốt của ông thế? Chán sống rồi à!”
Khi Trương Thiên Khoát đứng lên thì đã phải khựng người.
Anh ta đơ toàn tập.