Chương
Trương Thiên Khoát dụi mắt, rồi lại dụi mắt vì cứ tưởng mình bị ảo giác.
Người đứng trước mặt họ đúng là Tần Cao Văn.
Điều này…là phản khoa học á!
Tại sao Tần Cao Văn vẫn còn sống?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vương Chấn Hoa dù cũng cảm thấy bất ngờ nhưng không phản ứng mãnh liệt như Trương Thiên Khoát.
Bởi anh ta sớm đã có dự cảm là Tần Cao Văn sẽ không dễ dàng bị xử lý như vậy.
Sau chuyện này chắc chắn cất giấu bí mật mà người khác không biết.
Quả nhiên giống như những gì anh ta suy đoán.
“Rốt…rốt cuộc anh là người hay ma vậy?”
Trương Thiên Khoát chỉ vào Tần Cao Văn và gầm lên.
Tần Cao Văn trông vô cùng thản nhiên. Anh đi tới bên chiếc bàn, nâng ly rượu vang lên, nhấp một ngụm và nói:
“Rượu này cũng không tệ nhỉ”.
Trương Thiên Khoát lùi về sau và lại gào lên: “Ông đang hỏi, mày là người hay ma, tại sao mày không trả lời, điếc à?”
“Tôi nói rồi, tôi là Tần Cao Văn”.
Trương Thiên Khoát không thể nào chấp nhận được sự thực tàn khốc này. Tần Cao Văn đã chết rồi mới phải.
Kẻ này chắc chắn là giả.
“Bớt nói nhảm trước mặt ông lại. Tôi nói cho anh biết Tần Cao Văn, anh chết từ lâu rồi. Giờ chỉ còn là đống bầy nhầy thôi”.
Tần Cao Văn ngồi xuống ghế: “Vừa rồi những gì anh nhìn thấy đó là xe của tôi bị nổ tung. Xin hỏi anh có nhìn thấy chính tôi bị nổ chết không?”
Ầm!
Câu nói này chẳng khác gì gáo nước lạnh đổ thẳng vào người Trương Thiên Khoát.
Anh ta bỗng cảm thấy chân tay lạnh ngắt.
Sao anh ta có thể bỏ qua điều đó chứ?
Đúng là anh ta chỉ nhìn thấy chiếc xe bị nhấn chìm trong biển lửa chứ không hề nhìn thấy Tần Cao Văn ngồi ở bên trong.
“Tôi sớm đã biết các người sẽ mai phục”.
Tần Cao Văn nói tiếp: “Tôi tới đó đã dừng xe lại bởi vì tôi biết cách tốt nhất để các người giết tôi là gài thuốc nổ ở khu vực gần đó”.
“Thuộc hạ của anh chẳng có ai là cao thủ, bọn họ nào dám đấu trực diện với tôi”.
“Nghĩ ra được điều đó thì tôi càng cần phải giữ khoảng cách với kho hàng thôi”
“Rồi tôi phân tích tiếp”.
“Tiếp theo, vấn đề tôi phải suy tính là người dẫn nổ thuốc nổ rốt cuộc trốn ở đâu”.
“Tôi có được vài kết luận như sau, thứ nhất các người phải quan sát được vị trí của tôi. Thứ hai các người nhất định phải ở ngoài phạm vi sát thương của thuốc nổ. Cuối cùng đồng thời cũng là điều quan trọng nhất, các người phải phản ứng trong thời gian ngắn nhất”.
Càng nghe về sau, sắc mặt Trương Thiên Khoát càng trở nên khó coi.