Chương
“Tôi không có nhiều tiền như vậy”.
Tần Cao Văn không nói gì, tiếp tục dùng thêm sức bên tay phải của mình. Trương Thiên Khoát cảm giác hơi thở trở nên khó khăn hơn, đầu óc cũng dần dần trống rỗng.
Hai mắt anh ta bắt đầu tối sầm, cứ tiếp tục như vậy thời gian nữa, anh ta sẽ chết chắc.
Bây giờ, Trương Thiên Khoát cảm thấy bước chân của thần chết cách anh ta càng lúc càng gần.
Loại cảm giác sợ hãi và nghẹt thở mãnh liệt đó khiến Trương Thiên Khoát không thở nổi.
Anh ta vô cùng sợ hãi.
Trương Thiên Khoát hiểu cứ tiếp tục như vậy thì qua hai phút nữa, anh ta sẽ biến thành một thi thể lạnh lẽo.
Không được!
Tuyệt đối không thể chết.
Không tiếc bất cứ giá nào cũng phải sống sót.
Chỉ cần có thể thoát kiếp này, dù có bắt anh ta làm gì cũng được.
Không phải chỉ là một tỷ thôi sao? Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đun, sau này sẽ có cơ hội kiếm lại được.
“Được, tôi đồng ý với anh!”, anh ta ho khan hai tiếng, nói với Tần Cao Văn.
Rầm!
Tần Cao Văn ném cơ thể anh ta đi giống như ném rác, làm anh ta va mạnh vào tường.
Phụt!
Trương Thiên Khoát phun ra máu.
“Mau đi lấy tiền đi”.
Trương Thiên Khoát chật vật đứng dậy, ho khan hai tiếng: “Tôi không có nhiều tiền như vậy, có thể thư thả cho tôi một hai ngày không?”.
Trông như anh ta đang bàn điều kiện trước mặt Tần Cao Văn, nhưng cùng lắm qua ba ngày nữa, các cao thủ khác sẽ đến, Tần Cao Văn sẽ chết chắc.
Nam tử hán đại trượng phu, nhất định phải biết co được dãn được.
“Không được!”, thái độ của Tần Cao Văn rất kiên định, không dài dòng với anh ta, lại bước tới bóp cổ anh ta.
“Được, tôi đưa, tôi sẽ đưa ngay!”.
Trương Thiên Khoát đứng dậy khỏi mặt đất, đến trước mặt Vương Chấn Hoa, ho khụ hai tiếng, cầu xin: “Anh Vương, có thể cho tôi mượn chút tiền không?”.
Vương Chấn Hoa nhanh chóng kéo dãn khoảng cách giữa anh ta với Trương Thiên Khoát.
“Ngại quá, tôi không hiểu anh nói gì, tôi không quen anh”.
Nhân lúc Tần Cao Văn còn chưa có ý định gây rắc rối cho mình, Vương Chấn Hoa nhất định phải rời khỏi đây ngay lập tức, tránh để đến lúc đó lại bị Trương Thiên Khoát liên lụy.
Nói xong, Vương Chấn Hoa vội vàng chạy khỏi phòng, trong phòng chỉ còn Tần Cao Văn và Trương Thiên Khoát.
Trương Thiên Khoát sững sờ tại chỗ.
Chuyện này là sao? Trước kia còn xưng anh gọi em, kết quả vừa gặp phải nguy hiểm đã chạy trước tự lo thân mình. Vương Chấn Hoa đúng là không biết xấu hổ!
Anh ta nói với Tần Cao Văn: “Anh Tần, hay là tôi đưa anh một nửa số tiền trước?”.
“Trong vòng nửa tiếng, xoay sở đủ số tiền cho tôi, nếu không anh biết sẽ có kết cục thế nào đấy”.