Chương
Anh dứt lời, Trương Thiên Khoát vội vàng gọi điện cho các ngân hàng và một số mối quan hệ thân thiết của mình, cố gắng mượn tiền. Sau đó lại dốc hết số tiền trong tay mình ra, cuối cùng cũng gom được bảy tám trăm triệu.
Còn thiếu hai ba trăm triệu nữa, anh ta quả thật không kiếm ra được.
“Anh Tần, tôi cầu xin anh, thư thả cho tôi thêm vài ngày, bây giờ tôi thật sự hết tiền rồi”.
Tần Cao Văn nói: “Trước trưa mai phải gửi số tiền còn lại đến công ty cho tôi, hơn nữa phải quỳ xuống xin lỗi vợ tôi”.
Mặc dù Trương Thiên Khoát cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng hết cách, ai bảo mình thua chứ.
Thắng làm vua, thua làm giặc, anh ta hiểu đạo lý này.
“Tôi hiểu rồi”, Trương Thiên Khoát siết chặt nắm đấm, đáp.
“Hiểu thì tốt, còn nữa… Tôi đã chuẩn bị cho anh một món quà, khoảng mười phút nữa sẽ có người mang món quà đó đến cho anh”.
Nhìn anh nở nụ cười bí ẩn khó dò, Trương Thiên Khoát lập tức cảm thấy không rét mà run.
Anh ta mong rằng Tần Cao Văn không chuẩn bị gì cả. Trực giác nói cho anh ta biết, món quà mà Tần Cao Văn nhắc tới chắc chắn không phải thứ tốt lành gì.
Anh ta chỉ đành âm thầm cầu nguyện công ty không xảy ra biến cố gì mới. Anh ta thật sự sợ rồi.
Trương Thiên Khoát ngồi bệt dưới đất, ánh mắt lạnh lùng: “Tần Cao Văn, anh đừng quá ngông cuồng!”.
Đúng lúc đó, thư ký đột nhiên tông cửa chạy vào.
“Không hay rồi, chủ tịch, kho hàng của chúng ta bị thiêu cháy hết rồi”.
“Cái… cái gì?”, cả người anh ta trở nên cứng đờ, đứng sững tại chỗ, đầu óc kêu ong ong.
Lời thư ký vừa nói không ngừng vang lên bên tai, anh ta lập tức cảm thấy nơi ngực truyền tới cơn đau, sức lực cả người giống như đều bị rút cạn.
Trương Thiên Khoát đứng không vững nữa, anh ta ngã ngồi xuống ghế sofa ở gần đó.
Phụt!
Miệng phun ra máu, văng cả lên khay trà ở phía trước.
“Không…”, anh ta không ngừng lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chắc chắn đây là tin giả, chắc chắn đây là tin giả”.
Rõ ràng lúc trước tình hình đang rất tốt. Dù là ở phương diện nào, anh ta luôn là người cười đến cuối cùng, lần này Tần Cao Văn sẽ chết chắc. Nào ngờ vào thời khắc quan trọng cuối cùng lại xảy ra chuyện thế này.
Không, chuyện này không thể nào!
Bây giờ, tất cả hàng hóa trong kho hàng của bọn họ đều bị thiêu rụi, mọi đơn hàng kế tiếp đều sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Cú sốc thế này đối với công ty anh ta mà nói có thể gọi là chí mạng.
Hơn nữa, không lâu trước kia, anh ta đã lấy hết số tiền tích góp trả cho Tần Cao Văn, còn lấy từ công ty một khoản tiền lớn. Bây giờ, vốn xoay vòng của công ty đã bị khuyết một lỗ hổng lớn, nếu không nghĩ được cách lấp vào, nhiều lắm là một tháng bọn họ sẽ đối mặt với chuyện phá sản.
Trương Thiên Khoát lập tức từ trên đỉnh cao rơi xuống đáy vực sâu.
Sao lại như vậy?
“Chủ tịch, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”, thư ký vô cùng nóng ruột hỏi.
“Đừng ở đó nhiều lời, mau cút đi cho tôi”.
Thư ký có thể hiểu được tâm trạng của Trương Thiên Khoát lúc này, công ty xuất hiện nguy cơ lớn như vậy, dù là ai cũng sẽ trở nên mất kiên nhẫn.