Chương
Đóa Đóa đi tới bên cạnh Vương Thuyền Quyên, nhìn mẹ với vẻ ngây thơ: “Gần đây ngày nào mẹ cũng không vui, có phải là gặp phiền phức gì không ạ?”
Vương Thuyền Quyên xoa đầu Đóa Đóa.
“Con đừng nghĩ nhiều, mẹ có thể gặp phiền phức gì chứ. Giờ bố về rồi, chuyện gì chúng ta cũng có thể giải quyết được”.
Câu nói này phát ra từ tận đáy lòng cô.
Cô luôn cảm thấy có Tần Cao Văn ở bên cạnh thì dù có gặp phải chuyện gì cũng không thành vấn đề.
“Vậy mẹ có thể vui lên một chút không?”
Đóa Đóa nhìn Vương Thuyền Quyên.
“Mẹ rất vui, con đừng nghĩ nhiều, đi chơi nhé”.
Đóa Đóa không hề rời đi, chỉ ôm lấy cánh tay mẹ.
“Mẹ nói cho Đóa Đóa biết được không, không biết chừng con có thể giúp mẹ bớt lo lắng”.
Vương Thuyền Quyên nở nụ cười ngọt ngào khi nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu, ngây thơ của con gái.
“Con bé này”.
Cạch.
Cánh cửa được mở ra, Tần Cao Văn từ bên ngoài bước vào.
Đóa Đóa rời khỏi mẹ, chạy tới ôm chặt bố.
Dù Tần Cao Văn đã về được hai ngày nhưng vẫn chưa gặp Đóa Đóa. Mấy ngày này anh khá bận rộn.
Nhìn thấy bố, Đóa Đóa vui lắm.
“Cuối cùng bố cũng về rồi. Bố biết con nhớ bố lắm không ạ”.
Tần Cao Văn cười thản nhiên: “Bố đi có mấy ngày, chẳng phải đã về rồi sao?”
Đóa Đóa bỗng tỏ ra không vui.
“Đối với bố có mấy ngày nhưng đối với Đóa Đóa cứ như mấy thế kỷ vậy”.
Đóa Đóa không hề nói quá lời. Thời gian này, cô bé rất nhớ Tần Cao Văn, luôn hi vọng anh có thể sớm trở về.
Nghe thấy vậy, Tần Cao văn liền xoa mũi con gái.
“Con yên tâm, sau này dù bố đi đâu bố cũng cho Đóa Đóa đi theo nhé”.
Đóa Đóa vô cùng hào hứng: “Bố không lừa con đấy nhé”.
“Bố lừa con khi nào chứ?”
Đóa Đóa cười he he để lộ vẻ ngọt ngào.
“Con lên lầu trước nhé, bố có chút chuyện muốn nói với mẹ”.
“Dạ!”
Đóa Đóa gật đầu thật mạnh.
Tần Cao Văn đi tới trước Vương Thuyền Quyên, ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Em đang nghĩ gì đó, sau nhìn cứ không vui?”
“Ông xã, giờ ngân hàng cho chúng ta vay tiền, đúng là đã giải quyết được nguy cơ về dòng tiền nhưng…”
Nói tới đây, Vương Thuyền Quyên lại thở dài.
“Giờ chẳng có công ty nào chịu hợp tác với chúng ta cả. Nếu tiếp tục như vậy em e rằng…”