Chương
Dù không đứng gần đối phương nhưng anh ta có thể cảm nhận được người đàn ông này sở hữu sức mạnh vô đối.
Mã Phi Thiên vội vàng đi tới.
“Ông là Châu Phi?”
Người này bèn gật đầu.
“Chính xác, tôi chính là Châu Phi”.
Mã Phi Thiên ngồi xuống trước Châu Phi, để lộ vẻ kích động.
“Ông Châu, tôi hi vọng ông có thể giúp tôi giết một người”.
Ông Châu khẽ nheo mắt hỏi: “Muốn tôi giết ai thì cứ nói”.
Anh ta lấy ảnh của Tần Cao Văn ra và đưa tới phía trước.
“Người này à!”
Châu Phi cầm bức ảnh trong tay nhìn với vẻ khinh thường.
Ông ta nói với vẻ ung dung: “Một tên rác rưởi như thế này mà cũng đáng để tôi phải ra tay sao?”
Giờ đây ông ta đã là cao thủ võ vương, thực lực vô cùng mạnh, người bình thường căn bản không phải là đối thủ của ông ta.
Ông ta cảm thấy nếu ra tay với một người như Tần Cao Văn thì sau này sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của ông ta mất.
Người khác sẽ cảm thấy ông ta ức hiếp trẻ con.
“Ông Châu, sau khi sự việc thành công tôi sẽ đưa ông năm triệu tệ”.
Ông ta dựa người vào ghế với vẻ khinh thường.
“Cậu thấy tôi là người thấy tiền là mắt sáng lên à?”
Mã Phi Thiên thở dài.
“Ông Châu, ông đã không chịu giúp thì tôi phải đi tìm người khác vậy”.
Nghe thấy vậy ông Châu liền co giật khoe miệng.
Sau cái thằng này nó lại thẳng đến thế chứ?
Thế là ông ta vội vàng nói: “Tôi đùa thôi mà, cậu đã thành khẩn như vậy thì chắc chắn là tôi phải giúp cậu rồi, thế nhưng thành công thì phải thêm tiền”.
“Thêm bao nhiêu?”
Ông Châu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Dù thế nào thì cũng phải thêm một triệu tệ”.
Cơ mặt Mã Phi Thiên co giật.
Lý tưởng của đối phương có phải là hơi thấp quá không?
“Không thành vấn đề”.
Thế nhưng anh ta vẫn đáp lại một cách vui vẻ.
“Được, cậu yên tâm, tôi đảm bảo sau ba ngày sẽ để cậu thấy đầu của kẻ đó”.
“Vậy thì cảm ơn ông Châu nhé”.
…
“Ông xã, anh xem cái tên Tần Cao Văn đó chẳng coi ai ra gì, lẽ nào anh vẫn để hắn sống trên đời sao?”
Mã Linh Nhi dựa vào Kim Vũ Phi nũng nịu nói.
Kim Vũ Phi lạnh lùng lên tiếng: “Đương nhiên là phải giết rồi, đến nằm mơ còn muốn giết”.
Là người nhà họ Kim, chưa bao giờ anh ta phải chịu nhục như vậy?