Chương
Hành động của Tần Cao Văn rất quá đáng, đã nhiều lần anh ta chủ động làm thân mà đối phương đều khinh ra mặt.
Lẽ nào Tần Cao Văn thật sự nghĩ rằng mình lợi hại lắm sao?
“Em biết chồng em là số một mà”.
Mã Linh Nhi cười lạnh.
…
“Bố, có chuyện này con muốn nói với bố”.
Kim Vũ Phi đi vào phòng bố và nói.
Chủ tịch Kim đang bận rộn, bèn ngẩng lên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Có thể cho con mượn một cao thủ của bố không, có cần dùng”.
Chủ tịch Kim khẽ chau mày.
Ông ta cảm thấy tò mò với lời nói của con trai.
Cần dùng?
Có việc gì cần dùng vậy?
“Nói xem, để bố cân nhắc”.
Trước giờ ông ta luôn tỏ ra nghiêm khắc trước mặt con trai mình, chưa bao giờ dễ dàng đáp ứng yêu cầu của anh ta.
Kim Vũ Phi cười: “Con muốn nhờ họ giết người”.
“Giết ai?”
Ông ta gõ tay xuống bàn, sắc mặt có phần khó coi.
Chủ tịch Kim đã nói nhiều lần với con trai là không được tự ý ra tay với người khác. Nhưng đối với ông con trai thì việc đó cứ như là chuyện thường ngày ở huyện vậy.
“Con cũng đã hỏi rồi, rốt cuộc bố có đồng ý hay không?”
Anh ta nhìn bố với vẻ kích động.
“Bố hỏi lại, con muốn giết ai?”
Kim Vũ Phi nói thẳng: “Tần Cao Văn”.
Nghe thấy ba từ này, ông ta lập tức chau mày. Trực giác mách bảo rằng ông ta đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó.
“Tên này tát bôm bốp vào mặt con trước mặt bao người, bố thấy lý do như vậy đã đủ chưa?”
Nói dối trước mặt bố đúng như những gì Kim Vũ Phi tưởng tượng bởi ông bố lập tức sầm mặt lại ngay.
“Được, gia tộc chúng ta có hai cao thủ võ vương, con chọn một đi”.
Có kẻ dám đánh con trai ông ta à? Vậy thì không thể bỏ qua.
Phải băm vằm nó ra…
Kim Vũ Phi lộ ra nụ cười lạnh lùng. Anh ta nhất định sẽ khiến Tần Cao Văn biết kết cục khi đối đầu với mình.
Dám chọc giận anh ta? Xem anh ta có băm vằm người đó ra không.
Đợi sau khi giết chết Tần Cao Văn, anh ta sẽ thưởng thức mùi vị của Vương Thuyền Quyên.
Vẻ ngoài của Mã Linh Nhi quả thật không xấu, nhưng so sánh với Vương Thuyền Quyên thì khác một trời một vực. Thậm chí đặt hai người cạnh nhau mà so sánh cũng là sự sỉ nhục đối với Vương Thuyền Quyên.