Chương
Giờ là thời khắc quan trọng đối với Tần Cao Văn, anh rất cần sự ủng hộ của mọi người, lúc này mà rời đi chẳng khác nào giậu đổ bìm leo.
Nhưng nếu không làm như thế thì phải làm sao?
Chủ tịch Tinh Không rơi vào trầm tư.
“Chủ tịch?”.
Người thư ký bên cạnh bước tới dịu dàng hỏi.
Một lúc sau, ông ta trả lời: “Tôi tự biết phải làm thế nào”.
Thư ký tiếp tục cảnh cáo: “Chủ tịch, tôi biết ngài là một người trọng tình trọng nghĩa, nhưng tôi vẫn phải cảnh cáo ngài, giờ không phải là lúc để nghĩa khí, giờ đây công ty của Tần Cao Văn gặp khó khăn như thế nào không cần tôi phải nói”.
“Hơn nữa, mấy vị cao thủ cấp võ vương kia đã nói, một khi Tần Cao Văn chết, những người có liên quan đến anh ta đều sẽ bị thanh tẩy”.
“Tốt nhất chủ tịch nên nhanh chóng vạch rõ ranh giới”.
Từng câu mà thư ký nói không ngừng vang lên bên tai, khiến sắc mặt ông ta càng trở nên khó coi, ông ta biết đối phương nói đều là sự thật.
Có thể bản thân ông ta sẽ không bận tâm những điều đó.
Nhưng còn những công nhân viên phía dưới thì sao?
“Tối nay tôi sẽ gọi điện cho cậu ấy”.
Chủ tịch Tinh Không lưỡng lự một lúc rồi lại nói: “Phải rồi, giúp tôi chuẩn bị một tỷ”.
Nghe thấy thế, thư ký không kìm được mà ho khan.
Cô ta nhìn chủ tịch vẻ vô cùng ngạc nhiên, nói: “Lẽ nào chủ tịch định đưa anh ta nhiều tiền như vậy?”.
Rõ ràng là cô ta rất nghi ngờ những gì chủ tịch Tinh Không nói.
Ông ta cân nhắc một lúc rồi nói: “Việc này dù gì cũng là chúng ta không đúng trước, đưa thêm cho họ ít tiền cũng có sao đâu”.
Nghe thấy thế, thư ký biết mình không thể nào thay đổi được quyết định của ông ta.
“Tôi hiểu rồi, thưa chủ tịch”.
Chủ tịch Tinh Không ngồi trên ghế, thở một hơi dài, trong lòng đầy sự bất lực.
“Cậu Tần, xin lỗi!”.
Ông ta nghĩ thầm.
…
Đối với những sự việc xảy ra mấy ngày nay, Tần Cao Văn tỏ ra rất bình thản, tất cả đều nằm trong dự liệu của anh.
Trước đây anh đã gặp phải chuyện như vậy không dưới một lần.
Chẳng có gì ghê gớm.
Vương Thuyền Quyên lê thân xác mệt mỏi về nhà.
Tần Cao Văn bước lên trước, quan tâm hỏi han: “Hôm nay thế nào?”.
Vương Thuyền Quyên ấm ức nói: “Hôm nay lại có ba công ty chấm dứt hợp tác với chúng ta, hơn nữa có hơn nhân viên nộp đơn xin nghỉ việc, bọn họ đều sợ bị chúng ta liên lụy”.
Tần Cao Văn cười rồi nói: “Không sao”.
“Chồng, bây giờ em hoàn toàn không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, em chỉ muốn cả nhà chúng ta bình an sống qua ngày”.