Chương
Ngay từ đầu, Vương Thuyền Quyên mở công ty chỉ là để bản thân tốt lên, Tần Cao Văn quá ưu tú, cô không muốn sống cuộc sống như đóa hoa trong lồng kính.
Kiểu gì cũng phải học cách ra ngoài bôn ba.
Nhưng những chuyện xảy ra lúc này đã vượt xa ngoài dự liệu của Vương Thuyền Quyên, cô vốn không có khả năng xử lý tốt tình hình trước mắt.
Vương Thuyền Quyên nhìn thấy Tần Cao Văn phải trải qua mối nguy hiểm lớn như vậy, rất muốn giúp đỡ anh, nhưng lại lực bất tòng tâm.
Vương Thuyền Quyên của hiện tại không có tu vi nào.
Sớm biết như vậy, khi đó nên đi theo con đường tu luyện, nói không chừng bây giờ có thể kề vai tác chiến với Tần Cao Văn.
“Đừng nghĩ nhiều như thế, đi nghỉ đi”.
Nói rồi Tần Cao Văn lấy tay véo mũi Vương Thuyền Quyên.
Gương mặt nở một nụ cười cưng chiều, giống như với Đóa Đóa vậy.
Cộc, cộc, cộc!
Đúng vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Nghe có vẻ không mấy gấp gáp.
“Em lên trước đi, anh ra xem ai”.
“Vâng”, Vương Thuyền Quyên gật đầu, quay người đi lên nhà.
Cửa mở ra, đứng trước mặt Tần Cao Văn là chủ tịch công ty Tinh Không.
“Ông tới đây làm gì thế?”.
Phịch!
Âm thanh vang lên rõ ràng từ đầu gối của chủ tịch Tinh Không đập mạnh xuống nền đất, ông ta quỳ trước mặt Tần Cao Văn, gương mặt lộ rõ vẻ buồn bã.
“Sao ông lại quỳ thế?”.
Tần Cao Văn khẽ cau mày, trong lòng cũng đoán được phần nào.
Chủ tịch Tinh Không nói: “Tôi có lỗi với cậu Tần”.
Lời nói đó xuất phát từ tận đáy lòng.
Ơn cứu mạng của Tần Cao Văn đối với ông ta mà nói, có làm gì cũng chẳng thể báo đáp.
Nếu như ông ta chỉ có một mình, hoàn toàn có thể đứng về phía Tần Cao Văn mặc đầu rơi máu chảy, nhưng bên dưới ông ta còn mấy nghìn con người.
Ông ta có thể không màng đến tính mạng của bản thân.
Nhưng không thể để những người kia cũng mạo hiểm cùng ông ta được.
Ông ta không thể để họ chết.
“Ông cũng định chấm dứt hợp đồng với Vương Thuyền Quyên à?”.
Giọng nói của Tần Cao Văn chậm rãi bình thản, nghe không ra bất cứ biểu cảm gì.
Đối phương đưa ra quyết định như thế, Tần Cao Văn không hề oán trách, anh sớm đã chuẩn bị tinh thần xong hết rồi.
“Xin lỗi!”.
Chủ tịch Tinh Khôi lặng lẽ cúi đầu, khóe mắt ngấn lệ.
Ông ta thực lòng rất áy náy.