Chương
Bốp, bốp!
Tiếng vỗ tay vang lên trong bóng đêm. Tần Cao Văn nhìn ra xa thì thấy một cô gái với thân hình duyên dáng đang đứng. Cô gái mặc một chiếc váy màu đỏ liền thân giống như một ngọn lửa đang cháy hừng hực, nổi bật trong bóng đêm.
Người này chính là Vương Tuyết.
“Tần Cao Văn quả nhiên dũng cảm, không ngờ tối nay anh dám tới thật”.
“Người giống như anh Tần trên đời này thật hiếm. Nói thật, đến lúc này mà tôi cũng có cảm giác muốn gả cho một người như anh đấy”.
“Đáng tiếc, bố tôi không cho phép”.
“Tôi không thể được gả cho anh nên tôi đành phải giết anh thôi”.
Khuôn mặt yêu kiều của Vương Tuyết hiện ra nụ cười quỷ dị.
Tần Cao Văn lạnh lùng đáp lại: “Hôm nay chính là ngày tàn của Thanh Long Môn các người”.
“Ây dô, anh Tần khiến người ta sợ quá. Có thể nào đừng đánh nhau ở đây không, đừng khiến người ta lo lắng có được không?”
Tần Cao Văn trông vô cùng tức giận: “Gọi thuộc hạ của cô ra đi, tôi giải quyết luôn một lần”.
Vương Tuyết bật cười. Nụ cười lạnh như băng và vô cùng tà ma khiến người khác cảm thấy ớn lạnh.
“Tần Cao Văn, anh cho rằng Thanh Long Môn chúng tôi là đám bang phái hạ lưu cắc ké chắc?”
“Bà nói cho mà biết, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của anh đấy”.
Ngay sau đó Vương Tuyết hạ lệnh. Đám người mai phục xung quanh ào ào lao ra bao vây Tần Cao Văn.
“Chém đầu kẻ này cho tôi, băm thành miếng vứt cho chó ăn”.
“Dạ!”
Rầm rầm!
Tiếng bước chân rầm rầm vang lên. Cả đám người lao về phía Tần Cao Văn.
Vương Tuyết đứng bên cạnh nhìn với vẻ ý vị. Cô ta có thể tưởng tượng ra cảnh tượng Tần Cao Văn bị đập chết sẽ như thế nào.
Thế nhưng sau hai phút, nụ cười trên khuôn mặt cô ta dần tắt lịm. Thay vào đó là sự kinh hoàng và sợ hãi.
Đám cao thủ của Thanh Long Môn, được trải qua sự huấn luyện đặc biệt, tên nào tên nấy có thể một chọi mười.
Vậy mà đối đầu với Tần Cao Văn thì họ chẳng là gì cả. Tần Cao Văn cứ như đang thái rau vậy.
Con dao trong tay anh cứ một nhát hạ gục một tên.
Đám người kia căn bản không có năng lực phản kháng. Chỉ khoảng ba phút, mấy chục con người đã bị giết sạch, thi thể chất cao như núi, máu chảy ra thành dòng. Bầu không khí lạnh lẽo, chết chóc bao trùm cả không gian quện với mùi máu tanh tưởi nồng nặc.
Những tên còn lại đều tái mét mặt
Chuyện gì thế này?
Không phải nói Tần Cao Văn chỉ là một cao thủ cấp bậc tông sư sao?
Mẹ kiếp, tông sư mà có thể lợi hại như thế này á?
Trên người Tần Cao Văn nhuốm đầy máu. Tất cả đều là máu của kẻ địch.