Chương
“Hôm nay Thanh Long Môn phải bị tiêu diệt”.
Cơ thể duyên dáng của Vương Tuyết khẽ run lên. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta chỉ còn lại sự sợ hãi.
Ai…ai nói Tần Cao Văn chỉ là một cao thủ tông sư vậy?
Đám người vừa được cử đi có tới ba người cấp bậc tông sư thế nhưng bọn họ chưa kịp tiếp cận Tần Cao Văn thì đã bị giết ngay tức khắc.
Đây đều là những cao thủ lợi hại nhất của Thanh Long Môn.
Tất cả những người còn lại đều run rẩy. Vương Tuyết bắt đầu thấy hối hận.
Sớm biết thế này thì cô ta đã không gây chuyện với Tần Cao Văn rồi.
Đây có khác gì tự tìm đường chết không?
Nhưng tên cao thủ còn lại thấy vậy thì mặc kệ, chỉ biết cắm đầu bỏ chạy.
Giờ chỉ còn lại một mình Vương Tuyết.
Xong…đời rồi!
Vương Tuyết cảm thấy hơi đau đầu, cơ thể cứng đờ tại chỗ không thể động đậy, cảnh tượng vừa mới xảy ra giống như đang nằm mơ vậy.
Dù thế nào Vương Tuyết cũng không ngờ được, nhân vật mà mọi người cho là vô dụng lại lợi hại như vậy.
Xem ra là mình đã coi thường anh ta.
Tần Cao Văn chậm rãi bước tới chỗ Vương Tuyết.
“Đúng là không nhận ra, anh Tần lại lợi hại như vậy, tôi rất khâm phục”.
Vương Tuyết cố gắng giữ bình tĩnh.
Tần Cao Văn lạnh lùng nói: “Cô còn lời nào muốn trăn trối hay không?”.
Ầm!
Câu nói này khiến đầu óc Vương Tuyết trống rỗng, ngũ quan vô cùng tinh xảo của cô ta tràn ngập vẻ sợ hãi.
Cô ta cố gắng giữ bình tĩnh: “Anh Tần, anh nói vậy là có ý gì? Anh đừng dọa tôi sợ”.
Tần Cao Văn lạnh lùng nói: “Cô cho rằng bây giờ tôi có tâm tư để đùa với cô sao?”.
Vốn dĩ trước đó Tần Cao Văn không hề nghĩ sẽ ra tay với Vương Tuyết. Đây là mâu thuẫn giữa anh và Tào Vân, Vương Tuyết là người vô tội, không nhất thiết phải bị liên lụy bởi việc này.
Nhưng cô ta lại chạm đến giới hạn của anh hết lần này đến lần khác. Không những chửi mắng anh mà còn thường xuyên chế giễu, thậm chí giết chết Hà Thắng Vũ.
Tần Cao Văn không thể chấp nhận được sự thật này.
Nghĩ rằng một Thanh Long Môn nhỏ bé là có thể khiến anh cảm thấy sợ sao?
Đúng là nực cười.
Khi xưa Tần Cao Văn tung hoành thế giới ngầm, bao nhiêu tổ chức đỉnh cao quốc tế còn không làm gì được anh. Anh lại sợ một Thanh Long Môn hay sao?
“Tôi cầu xin anh, anh Tần, tôi biết lỗi rồi”.
Giờ phút này, Vương Tuyết không nghĩ được gì nhiều. Chỉ cần có thể sống sót, dù có bảo cô ta làm gì cũng không thành vấn đề.
Trong lòng cô ta vô cùng hối hận, sớm biết thực lực của Tần Cao Văn đạt đến trình độ này, có cho cô ta mấy trăm lá gan, cô ta cũng không dám tùy tiện làm bậy.
Thế này không phải là đâm đầu vào chỗ chết hay sao?