Chương
“Bây giờ cô hết cơ hội rồi”.
Tần Cao Văn đưa tay bóp cổ Vương Tuyết.
Cô ta dùng hết sức phản kháng muốn thoát ra khỏi sự kìm kẹp của anh, nhưng thực lực hai người quá chênh lệch, dù cô ta có cố gắng thế nào cũng vô ích.
Vương Tuyết cảm giác được hô hấp trở nên khó khăn, cơ thể cũng dần cứng lại, đầu óc trống rỗng.
Rắc!
Tiếng động rõ rệt vang lên, cổ của Vương Tuyết bị bóp gãy. Đầu cô ta nghẻo sang một bên, hai mắt trắng dã, không còn sinh mệnh.
Cô ta đã chết.
…
Ở nhà họ Vương.
Bố của Vương Chấn Hoa đang ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt hiện rõ vô cùng sốt ruột.
Tính đến nay Tần Cao Văn đã đến đó hơn một tiếng đồng hồ. Theo lý mà nói, cậu ta đã bị người của Thanh Long Môn giải quyết, bọn họ nên gửi tin tức về sớm mới phải. Vì sao đến bây giờ vẫn không có manh mối nào?
“Chấn Hoa!”.
Giây lát sau, Vương Chấn Hoa từ ngoài cửa đi vào, anh ta khom người thật sâu trước mặt bố.
“Có chuyện gì vậy bố?”.
Bố của Vương Chấn Hoa hỏi: “Người của Thanh Long Môn vẫn chưa gửi tin tới sao?”.
Bây giờ, ông ta không đợi được nữa, chỉ muốn nhìn thấy Tần Cao Văn bị người ta giết chết càng sớm càng tốt.
Vương Chấn Hoa đáp: “Người bên đó vẫn chưa gửi tin tới, nhưng bố đừng lo, con dám bảo đảm cùng lắm là nửa tiếng nữa, đầu của Tần Cao Văn nhất định sẽ được mang về đây”.
“Mong là vậy”, bố của Vương Chấn Hoa ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt hơi nghiêm trọng.
Ông ta khoanh hai tay trước ngực, thở dài.
Tần Cao Văn từng sáng tạo kỳ tích không chỉ một lần, mỗi lần đều biến nguy hiểm thành bình yên vào thời khắc quan trọng nhất, chuyển bại thành thắng.
Nói không chừng lần này cậu ta thật sự có thể tiêu diệt Thanh Long Môn.
Nếu thật như vậy thì cậu ta quá đáng sợ.
Lại nửa tiếng nữa trôi qua mà vẫn không có tin tức gì, sắc mặt của bố Vương Chấn Hoa khó coi vô cùng. Dự cảm chẳng lành trong bụng cũng trở nên mãnh liệt hơn.
Ngay cả Vương Chấn Hoa luôn theo chủ nghĩa lạc quan, trong lòng cũng dần phủ lên một tầng mây mù. Hình như mọi việc đã vượt ngoài tầm kiểm soát của bọn họ.
Tít tít!
Đúng lúc đó, điện thoại của Vương Chấn Hoa vang lên tiếng báo hiệu. Anh ta mở ra thì thấy một đoạn video được gửi tới, người gửi chính là Tần Cao Văn.
Vương Chấn Hoa không khỏi run tay. Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ Tần Cao Văn vẫn chưa chết, vẫn còn có thể gửi tin nhắn cho anh ta?
Anh ta nuốt nước bọt, cổ họng vô thức phát ra tiếng ừng ực, sau đó mở đoạn video đó ra.