Chương
Tiểu Điệp ngầm cảm thấy đối phương nói đúng. Đây cũng chính là điều mà cô gái lo lắng.
Người mặc áo đen nói tiếp: “Ngày mai cô tới tiệm cà phê, chúng ta gặp mặt. Tới khi đó tôi sẽ nói cô nghe kế hoạch tiếp theo”.
“Được!”
Trong thoáng chốc, Tiểu Điệp đã đứng về cùng một chiến tuyến với người đàn ông kia.
Đối phương muốn cướp lại Vương Thuyền Quyên, còn cô gái thì muốn bảo vệ Tần Cao Văn.
Bọn họ sẽ có một kế hoạch hợp tác chặt chẽ.
…
“Sự việc thế nào rồi?”
Vương Chấn Hoa nói với Trương Thiên Khoát.
Người mà hôm qua Tiểu Điệp gặp chính là Trương Thiên Khoát.
Tất cả đều do mấy người Vương Chấn Hoa sắp đặt với mục đích ly gián, tạo vết nứt trong mối quan hệ của Vương Thuyền Quyên và Tần Cao Văn.
Chỉ cần có thể tóm được điểm yếu của Tần Cao Văn thì cuộc chiến vài ngày nữa có thể khiến anh không ngóc đầu lên được.
Trương Thiên Khoát trả lời: “Cô gái đó đã cắn câu rồi, hơn nữa còn đồng ý với tôi là buổi trưa ngày mai sẽ tới gặp mặt ở tiệm cafe”.
Nghe tới đây, hai bố con Vương Chấn Hoa thở phào.
“Vậy thì tốt”
Trương Thiên Khoát cung kính nói: “Chú Vương, cháu muốn hỏi một chút, tiếp theo chú định như thế nào?”
“Cháu hãy nói với con bé đó rằng…”
Trương Thiên Khoát gật đầu lia lịa.
“Cháu hiểu rồi chú Vương”.
…
Hôm sau trời quang mây tạnh. Thời tiết có phần nóng nực.
Tiểu Điệp cầm ô đi tới tiệm cafe. Cô mặc một chiếc váy màu trắng, thu hút sự chú ý của đám đông.
Cô gái không ngừng chảy mồ hôi.
“Ngại quá Tiểu Điệp, tôi đến muộn”.
Giọng nói của Trương Thiên Khoát vọng tới.
“Không có gì”, Tiểu Điệp đáp lại.
“Cô Tiểu Điệp, chúng ta vào trong đi”.
“Ừ”, cô gái gật đầu, cùng Trương Thiên Khoát đi vào trong. Dù hôm qua Tiểu Điệp phát hiện ra độc dược mãn tính dưới gầm giường của Vương Thuyền Quyên nhưng cô gái vẫn không hề buông lơ cảnh giác.
“Anh có cách gì có thể khiến anh Tần ý thức được bộ mặt thực sự của người phụ nữ đó không?”
Trương Thiên Khoát trả lời: “Cô Tiểu Điệp, e rằng chúng ta không có cơ hội làm được điều đó rồi”.
Nghe thấy vậy, Tiểu Điệp tỏ ra vô cùng thất vọng.