Chương
“Thật…sự có thể như vậy sao?”
Lúc này Tiểu Điệp dường như đã mất đi khả năng tư duy, toàn bộ đều bị đối phương dắt mũi.
Trương Thiên Khoát nghiêm túc nói: “Đương nhiên là có thể, dùng cách này nhất định có thể trừ khử được Vương Thuyền Quyên”.
“Ban đầu có thể Tần Cao Văn sẽ trách cứ cô, cảm thấy cô không nên làm như vậy, tuy nhiên…”
Trương Thiên Khoát chuyển chủ đề: “Đợi đến một ngày Tần Cao Văn hiểu rõ mọi chuyện thì sẽ đặc biệt cảm kích cô đấy”.
“Anh ấy sẽ biết được người nào trên đời này mới đối xử với anh ấy tốt nhất”.
Tiểu Điệp không nói gì, lúc này cô gái cảm thấy rối như tơ vò.
Rốt cuộc có nên đồng ý với yêu cầu vừa được đề xuất hay không đây?
Thấy đối phương do dự, Trương Thiên Khoát cũng không vội.
Anh ta yên lặng chờ đợi.
Dục tốc thì bất đạt, nếu cứ ép đối phương quá sẽ khiến cô gái trở nên vô cùng cảnh giác. Tới khi đó sẽ gây bất lợi cho kế hoạch.
Trương Thiên Khoát nói: “Tôi rất hiểu tâm trạng của cô lúc này”.
Nói tới đây Trương Thiên Khoát lại thở dài.
“Thực ra nếu có thể lựa chọn thì sao tôi lại phải làm hại Vương Thuyền Quyên chứ. Trong mắt tôi cô ấy là một cô gái hoàn hảo, chẳng thể nào chê được điều gì”.
“Lúc trước, để có thể ở cạnh Vương Thuyền Quyên, tôi đã phải trả giá rất nhiều, nhưng tôi không thể vì người mình thích mà để mặc cô ấy làm gì thì làm được”.
Trương Thiên Khoát không hề khuyên nhủ Tiểu Điệp mà chỉ giãy bày tâm tư của mình.
Cách làm này có hiệu quả hơn nhiều so với việc đưa ra yêu cầu cho cô gái.
Tiểu Điệp nhấp một ngụm cafe mới, suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
“Được, tôi đồng ý yêu cầu của anh”.
Trương Thiên Khoát thở phào.
Chỉ cần có câu nói này của Tiểu Điệp thì mọi vấn đề coi như được giải quyết.
Anh ta đảm bảo rằng Tần Cao Văn sẽ chết chắc.
Trương Thiên Khoát nói với Tiểu Điệp: “Vậy nhờ cả vào Tiểu Điệp nhé”.
Tiểu Điệp lắc đầu: “Có thể giúp anh Tần là niềm hạnh phúc trong cuộc đời này của tôi”.
Không biết tại sao khi sắp ra tay với Vương Thuyên Quyên mà Tiểu Điệp ngoài sự sợ hãi ra còn cảm thấy hào hứng.
Có lẽ là do Tiểu Điệp đã nảy sinh lòng đố kỵ với Vương Thuyền Quyên từ lâu, chỉ là không thể hiện ra cảm xúc của mình mà thôi.
Giờ có được lý do thì cuối cùng cô gái cũng có thể đường đường chính chính ra tay với Vương Thuyền Quyên rồi.
Trương Thiên Khoát đứng lên: “Cô Tiểu Điệp, không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây”.
“Ok anh!”
Đợi khi Trương Thiên Khoát rời đi, Tiểu Điệp vẫn còn nán lại quán cafe tới một, hai tiếng để suy nghĩ cụ thể, tỉ mỉ kế hoạch tiếp theo cần làm.