Chương
Mau rời khỏi đây là lựa chọn tốt nhất.
Tên bảo vệ mập cởi bỏ quần áo đồng phục rồi vứt xuống đất.
“Ông tưởng tôi thèm cái công việc này lắm à?”.
Nói xong, anh ta quay người đi luôn.
Trước đây tên bảo vệ mập ở lại trong gia tộc Công Tôn là vì phúc lợi và đãi ngộ của đối phương vô cùng tốt, nhưng bây giờ xảy ra chuyện của Tần Cao Văn, anh ta thực sự không dám tiếp tục mạo hiểm.
Có nhiều tiền mà không sống được để tiêu thì cũng như nhau.
Anh ta như vậy là đang đùa với lửa.
Tên bảo vệ gầy cũng làm ra hành động y hệt, cởi áo ra ném xuống đất, còn giẫm mạnh vài cái rồi hai người ngông nghênh bước đi.
Nhìn bóng dáng hai người đó, cơ thể ông ta tức giận đến mức run người.
Cho dù thế nào thì Công Tôn Thiên Hạ cũng không ngờ bản thân lại nuôi một đám vô ơn như vậy.
Ông ta vội vàng quay người lại, cúi gập người trước mặt Tần Cao Văn.
“Thực sự ngại quá, Tần tiên sinh, tôi không ngờ bọn họ…”.
Tần Cao Văn cười nói: “Không sao”.
Anh thể hiện hết sức bình thản trước sự việc như vậy, Tần Cao Văn cho rằng hai người đó lựa chọn phản đối Công Tôn Thiên Hạ đứng về phía anh cũng là bình thường.
Bọn họ nếu thực sự đứng cùng chiến tuyến với Công Tôn Thiên Hạ, toàn bộ thái độ cũng giống nhau, vậy mới là chuyện lạ hiếm có.
Chân lý chỉ có thể nắm trong tay số ít người thôi.
Một lúc sau, Tần Cao Văn cùng Công Tôn Thiên Hạ bước vào trong biệt thự.
Bên trong phòng nội thất trang trí khá là hào nhoáng.
Khiến người khác không kìm được thốt lên khen ngợi.
Khi Tần Cao Văn bước vào, đã thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người, nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm của toàn hội trường, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía anh.
Có người tò mò, cũng có người ngạc nhiên.
Và nhiều hơn cả chính là sự coi thường rõ rệt.
Trong mắt những người ở xã hội thượng lưu bọn họ, Tần Cao Văn chính là một người dã man chỉ biết đánh nhau.
Bọn họ theo đuổi cuộc sống với chủ nghĩa có lợi cho bản thân, chỉ có nghệ thuật và tài hoa mới có thể khiến bọn họ ngưỡng mộ.
Hơn nữa trong gia tộc bọn họ, có không ít người giống như Tần Cao Văn, làm vệ sĩ cho bọn họ.
Vì trong mắt bọn họ, thân phận của người tu luyện võ thuật vô cùng thấp.
“Người kia chính là Tần Cao Văn sao?”.
“Gan của anh ta cũng lớn đấy, không biết mất mặt là gì, thế mà còn dám đến đây”.
“Nếu tôi mà là anh ta, bây giờ đang tìm cái lỗ mà chui xuống rồi”.
…
Đối với những câu nói như vậy, Tần Cao Văn đã nghe quen từ lâu, căn bản không cho vào đầu, cho dù người khác có mỉa mai anh thế nào thì từ đầu đến cuối anh luôn thể hiện hết sức ung dung điềm tĩnh.