Chương
Chu Thiên Phi rất thích cảm giác này.
Ông ta khoanh hai tay trước ngực, nói với giọng kênh kiệu: “Cậu chính là Tần Cao Văn?”.
Tần Cao Văn không hề để mắt tới Chu Thiên Phi.
Người như vậy không đủ tư cách để nói chuyện với anh.
Vẻ cao ngạo mà Tần Cao Văn lộ ra đã khiến cho tất cả mọi người đều nhìn thấy, trong mắt bọn họ, Công Tôn Thiên Hạ nói chuyện với Tần Cao Văn đã là vinh hạnh của đối phương rồi.
Anh nên thể hiện hết sức lo sợ mới đúng.
Rốt cuộc là ai đã cho anh cái gan, lại dám thể hiện tư thái coi thường kiêu ngạo đến vậy.
“Cái tên này đầu óc có vấn đề đúng không?”.
“Chu tiên sinh có thể nói chuyện với anh ta, đó là phúc mà anh ta tích từ kiếp trước, nên quỳ xuống mới phải”.
“Tôi cũng nghĩ như vậy, thực sự không hiểu nổi anh ta nghĩ gì nữa”.
…
Vừa rồi những cử chỉ hành động của Tần Cao Văn khiến ấn tượng về anh trong mắt bọn họ càng trở nên xấu hơn.
Rầm!
Ông ta đập bàn mạnh một cái, dùng ngón tay chỉ thẳng vào mặt Tần Cao Văn quát: “Tôi vừa nói chuyện với cậu, cậu không nghe thấy sao?”.
Tần Cao Văn dửng dưng đáp: “Ông có tư cách gì nói chuyện với tôi?”.
Tất cả mọi người đều ồ lên.
Ai nấy đều há hốc miệng, vẻ mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Bọn họ thậm chí còn đề nghi ngờ, có phải tai họ có vấn đề rồi không.
Trên thế giới này thế mà lại có người ngông cuồng đến thế.
Lại dám ăn nói hỗn xược với Chu Thiên Phi trước mặt nhiều người như vậy.
Chu Thiên Phi ánh mắt trở nên lạnh lùng, ông ta nói: “Có giỏi thì cậu nói lại câu vừa rồi một lần nữa xem?”.
“Tôi nói cho cậu biết, tôi còn nói chuyện với cậu là vì còn coi trọng cậu”.
Tần Cao Văn chỉ cảm thấy có hơi nực cười.
Ông ta là cái thá gì chứ?
Cũng dám hô to nói lớn trước mặt anh.
“Cút đi!”.
Công Tôn Bôn Đằng đứng trên tầng hai vui mừng ra mặt, anh ta chỉ sợ Tần Cao Văn không gây chuyện.
Nếu thực sự như vậy, sau này muốn đối phó với Tần Cao Văn e rằng sẽ có chút khó khăn.
Bây giờ nghĩ lại biểu hiện của Tần Cao Văn lại đúng tâm ý của anh ta, toàn bộ kế hoạch thuận lợi một cách kinh ngạc.
Châm một điếu thuốc, Công Tôn Bôn Đằng dựa vào lan can đứng nhìn.
“Tôi cho cậu một cơ hội, để cậu và tôi có thể đấu một ván quang minh chính đại”.
Tần Cao Văn hơi nhíu mày hỏi: “Đấu một ván? Đấu ván gì?”.