Chương
“Tôi đã nghĩ kỹ rồi”.
Thái độ mà Tần Cao Văn thể hiện chắc như đinh đóng cột.
Thấy đối phương đã quyết định, Công Tôn Thiên Hạ cũng không tiện nói gì nữa.
Ông ta lại thở dài nói: “Nếu đã như vậy, hi vọng Tần tiên sinh được thuận lợi”.
Khóe miệng Chu Thiên Phi lộ một nụ cười khẩy không dễ phát hiện.
Ông ta nhất định sẽ cho Tần Cao Văn hiểu được, kết cục của việc đối đầu với ông ta là gì.
“Tần tiên sinh, chúng ta cứ đánh cờ thế này có phải có hơi nhạt nhẽo không?”.
Tần Cao Văn hỏi: “Không biết Chu tiên sinh còn định chuẩn bị chơi như thế nào?”.
Chu Thiên Phi cười nói: “Bất cứ thứ gì đều phải đánh đổi, nếu không có tiền cược thì có hơi vô vị, cậu thấy sao?”.
Tần Cao Văn không nói gì, chỉ im lặng nghe.
“Hay là thế này, nếu ai trong chúng ta thua, thì phải cho đối phương triệu tệ, hơn nữa quỳ xuống trước mặt người thắng và gọi một tiếng ông nội!”.
Bản thân Tần Cao Văn thể hiện rất điềm tĩnh, sắc mặt của Công Tôn Thiên Hạ lại vô cùng khó coi.
Chu Thiên Phi rõ ràng không phải muốn thắng Tần Cao Văn, mà là muốn sỉ nhục anh.
Rõ ràng biết kỹ thuật đánh cờ tướng giữa hai người là một trời một vực, còn đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, thực sự có hơi quá đáng.
Công Tôn Thiên Hạ nói: “Chu tiên sinh, ông làm như vậy có phải hơi bắt nạt người khác rồi không?”.
Chu Thiên Phi không hề để ý tới Công Tôn Thiên Hạ.
Ông ta nói với Tần Cao Văn với giọng ép buộc: “Ai cũng nói Tần tiên sinh là một người rất dũng cảm, nên đừng có nói với tôi rằng cậu không dám đồng ý với yêu cầu của tôi đấy nhé”.
Tần Cao Văn trả lời luôn: “Được!”.
Ồ!
Tất cả mọi người đều biết Tần Cao Văn lần này nguy rồi.
Chưa cần nói đến anh phải đưa ra một lúc triệu, cho dù chỉ là dập đầu quỳ xuống trước mặt Chu Thiên Phi nhận sai, riêng điểm này đã đủ khiến anh mất hết thể diện.
“Tần Cao Văn thực sự quá thể nông nổi rồi!”.
“Tôi thực sự không biết vì sao anh ta lại làm như vậy?”.
“Lẽ nào anh ta không biết kết cục sẽ như thế nào sao?”.
…
Công Tôn Thiên Hạ ở bên này, biểu cảm vô cùng bất lực.
Đến ông ta cũng không hiểu nổi, Tần Cao Văn rốt cuộc nghĩ thế nào.
Trong lòng ông ta có hơi hối hận, nếu biết trước thì không nên quá thân thiết với Tần Cao Văn như vậy.
Đầu óc Tần Cao Văn có phải có vấn đề rồi không?
Tần Cao Văn nói: “Chúng ta bắt đầu đi”.
“Được”.
Hai người trải bàn cờ ra, lần lượt ngồi vào vị trí của mình, mọi người đều không hề mong chờ gì về ván cờ này.