Chương
Có rất nhiều lỗi mà đến cả những tay mơ còn không phạm phải mà Tần Cao Văn cứ phạm phải liên tiếp.
Anh bị dồn đường, không có nổi cơ hội đánh lại.
Nhìn thấy cảnh tượng đó không ít người phải quay đầu đi.
Công Tôn Thiên Hạ cũng há mồm trợn mắt.
Ban đầu ông ta còn cảm thấy kỳ vọng vào Tần Cao Văn, dù sao thì đối phương đã từng tạo ra rất nhiều kỳ tích, mỗi lần đều có thể hóa dữ thành lành vào những thời khác mấu chốt.
Không biết chừng lần này cũng có thể tạo ra được sự thần kỳ. Nhưng những gì xảy ra sau đó khiến ông ta cảm thấy thật bấn loạn.
Biểu hiện của Tần Cao Văn khiến người khác thấy thất vọng.
Anh không có chút cơ hội nào có thể nói là thắng được cả.
Công Tôn Thiên Hạ thật không thể xem thêm được nữa, ông ta ngồi xuống ghế và khẽ thở dài.
Tần Cao Văn lần này xong đời thật rồi.
Tầm hai, ba phút sau Chu Thiên Phi lạnh lùng nói: “Cậu Tần, tiền cậu đã chuẩn bị xong chưa?”
Tần Cao Văn chỉ còn lại bước cuối cùng.
Dù biết rằng bước tiếp theo Tần Cao Văn sẽ chiếu tướng nhưng họ thấy anh đang giống như một con cá giãy chết mà thôi.
Đợi đến khi Tần Cao Văn đi xong bước này thì anh sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Tần Cao Văn thản nhiên nói: “Câu này nên là tôi nói với ông mới phải”.
Ông ta trả lời ung dung: “Đừng lắm lời nữa, mau đi bước cuối cùng đi”.
Bước tiếp theo của Tần Cao Văn giống y như những gì mà họ tưởng tượng. Ngoài cách đó ra anh cũng không còn cách nào khác.
Chiếu tướng!
Quân cờ đặt xuống.
“Tôi nói cậu nghe, nước cờ đó chẳng có tác dụng gì đâu!”
Ngay sau đó ông ta di chuyển quân sĩ qua một bên. Tần Cao Văn chỉ còn lại một con xe nên trở thành công cốc.
Chu Thiên Phi để lộ vẻ đắc ý.
“Nhìn thấy chưa, đây chính là…”
Thế nhưng ông ta còn chưa kịp nói xong thì đã phải dùng tay dụi mắt, rồi nhìn chăm chăm vào bàn cờ.
Sắc mặt của ông ta vô cùng khó coi.
Vừa rồi Chu Thiên Phi đã bỏ qua một sự thật đáng sợ. Đó là khả năng khiến ông ta rơi vào nước đường cùng không thể cứu vãn.
Những người khác còn chưa nhìn ra, chỉ có Chu Thiên Phi là để ý thấy chi tiết chí mạng này.
Tần Cao Văn lại nói tiếp: “Chiếu tướng tiếp!”
Lần này thì anh dùng một quân tốt để chiếu tướng.
“Anh ta làm vậy có tác dụng gì không? Tướng đâu có chết?”
“Đúng vậy, tại sao anh ta lại phải nhọc công như vậy chứ”.
“Từ bỏ chẳng phải là xong rồi sao”.