Chương
Nếu Lý Thắng Kỳ thực sự đánh nhau với Tần Cao Văn, chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.
Anh ta muốn làm gì vậy?
“Lý tiên sinh, anh căn bản không phải là đối thủ của anh ta, con chó hoang đó cắn người thì không ai đỡ lại được đâu”.
Lý Thắng Kỳ hừ lên một tiếng, coi thường nói: “ Chỉ có những người thô lỗ mới suốt ngày chỉ biết đánh đấm, tôi ghét nhất là loại người sống dưới đáy xã hội như thế”.
“Lý tiên sinh, vậy ý của anh là?”.
Sự chú ý của Liễu Yên Nhiên đã hoàn toàn bị Lý Thắng Kỳ thu hút, cô ta cảm thấy vô cùng tò mò, rốt cuộc Lý Thắng Kỳ chuẩn bị làm gì để giúp bản thân xả giận đây?
“Cô Liễu không cần lo lắng, lát nữa cô sẽ biết thôi”.
Vừa có chút xích mích xong, lại có vài người lần lượt muốn đến xin phương thức liên lạc của Tần Cao Văn, nhưng đều bị đối phương từ chối.
Một lúc sau, anh lại quay trở về trạng thái bị mọi người cô lập, nhưng bản thân Tần Cao Văn lại không hề quan tâm, hôm nay anh đến đây là vì nể mặt Công Tôn Thiên Hạ mà thôi.
“Tần tiên sinh?”.
Lý Thắng Kỳ đi tới trước mặt Tần Cao Văn, giơ tay phải ra, ra hiệu chuẩn bị bắt tay với đối phương.
Nhưng Tần Cao Văn chỉ nhìn anh ta một cái, chứ không có phản ứng gì.
Tay Lý Thắng Kỳ trơ ra ở đó, cảm thấy hơi ngại ngùng, sau đó anh ta rụt tay về, cuộc nói chuyện giữa hai người nhanh chóng trở thành tiêu điểm hội trường, mọi người đều tập chung chú ý đến.
Lý Thắng Kỳ là người đã mang sẵn hào quang trên đầu, cho dù đến đâu, chỉ cần xuất hiện là chắc chắn sẽ nhanh chóng thu hút được sự chú ý.
Anh ta là người chơi piano đỉnh cao nổi tiếng quốc tế.
“Nghe nói Tần tiên sinh cũng có chút hiểu biết về âm nhạc, không biết hôm nay có muốn thi với tôi một bài không?”.
Bản thân Tần Cao Văn không nói gì, Công Tôn Thiên Hạ ở bên cạnh thì sắc mặt lộ rõ vẻ khó coi.
Hôm nay có chuyện gì thế? Vì sao tất cả mọi người đều lần lượt muốn gây khó dễ với Tần Cao Văn.
Chu Thiên Phi ở khu vực Hoa Hạ là người chơi cờ tướng lợi hại nhất, ông ta muốn đánh cờ tướng với Tần Cao Văn.
Bây giờ Lý Thắng Kỳ là một người chơi piano duy nhất ở Hoa Hạ có một chỗ đứng vững chắc trên trường quốc tế.
Kết quả anh ta lại muốn thảo luận âm nhạc với Tần Cao Văn.
Tần Cao Văn cho dù có giỏi đến đâu, cũng không thể giỏi toàn bộ lĩnh vực được.
Có chuyện gì thế nhỉ?
Cho dù có thành kiến với Tần Cao Văn, cũng không thể liên kết lại cùng làm khó Tần Cao Văn chứ.
Chỉ e rằng phía sau chuyện này có người giật dây.
Tần Cao Văn ngẩng đầu lên nói: “Anh không có tư cách thi với tôi”.
Tấ cả mọi người đều ồ lên.
E rằng Tần Cao Văn là người duy nhất dám nói với Lý Thắng Kỳ như vậy.
Không có tư cách thi với anh?
Tần Cao Văn anh là cái thá gì?