Chương
“Tôi đồng ý cá cược với anh ta”.
Liễu Yên Nhiên nở nụ cười oán hận. Nhớ tới hành động khi nãy của Tần Cao Văn thì cô ta điên lắm. Giờ may mà có Lý Thắng Kỳ thay cô ta giáo huấn cho Tần Cao Văn một trận rồi.
Nhất định là phải xả cho bõ cơn tức này.
“Tần Cao Văn, vậy thì tôi không khách sáo nữa nhé”.
Sau đó anh ta đi tới bên cây đàn, chậm rãi ngồi xuống, đặt hai bàn tay lên phím đàn một hồi lâu.
Tất cả đều im lặng nhìn anh ta. Bầu không khí trở nên đặc quánh, im phăng phắc.
Hôm nay được nghe miễn phí Lý Thắng Kỳ đánh đàn là phúc khí cả đời này của họ.
Nếu như mua một vé trong buổi nhạc hội của anh ta thì ít nhất cũng phải vài nghìn đến mấy chục nghìn tệ. Giá cao như vậy mà vẫn khó mua cho được.
Khả năng đánh đàn của anh ta cao tới mức nào thì không cần phải bàn cãi.
Nốt nhạc đầu tiên vang lên trong không trung, nhẹ nhàng vô cùng, không hề có gì đăc biệt và người khác cũng không cảm nhận được điều kỳ diệu của nó.
Nhưng sau khi nốt thứ hai, thứ ba, rồi thứ tư lần lượt vang lên đã tạo thành một dòng chảy âm nhạc vang vọng trong không gian.
Trong nháy mắt bản nhạc thu hút tất cả đám đông. Trước đó có không ít nhân viên đang bận bịu công việc thì lúc này khi nghe thấy cũng phải đững ngây ra. Họ chưa bao giờ nghe thấy một bản nhạc nào chấn động như thế.
Có rất nhiều người đã nhắm mắt chìm đắm trong thế giới âm nhạc hấp dẫn mà anh ta tạo ra.
Bọn họ như nhìn thấy cả biển trời rộng mênh mông trước mặt, rồi lại giống như nhìn thấy cả trời sao bát ngát.
Bọn họ không chỉ nghe một bản nhạc piano mà dường như còn cảm nhận được cả sự biến hóa của thế giới vạn vật.
Bài nhạc này lúc trầm lúc bổng, dạt dào cảm xúc, mang đến ma lực thu hút đến ghê người.
Có lúc bản nhạc lại nhẹ nhàng như mặt hồ mùa thu với sóng nước lay nhẹ trong gió.
Dù là người không hiểu nhiều về âm nhạc thì cũng bị kéo vào trong cảm xúc đó.
Bữa tiệc tinh thần đó kéo dài tầm phút thì hạ màn.
Khi nốt nhạc cuối cùng biến mất trong không gian thì đám đông vẫn chìm trong men say ngây ngất, không thể dứt ra được.
Một lúc lâu sau, tiếng vỗ tay mới rầm rầm vang lên. Ai cũng phải ca ngợi.
“Bậc thầy, không hổ danh là bậc thầy”.
“Đúng là nghe live còn hay hơn cả trên tivi nữa”.
“Cả đời tôi có thể nghe được một ca khúc hay như thế này thì không biết là phải tích đức bao nhiêu đời đấy”
…
Thấy đám đông tán dương mình thì Lý Thắng Kỳ hài lòng lắm. Anh ta đứng dậy cúi người trước khán giả.
Đôi mắt Liễu Yên Nhiên lấp láy hi vọng. Đối phương đúng là tuyệt vời.
Tiếp đó Lý Thắng Kỳ từ trên sân khấu đi xuống và bước tới trước mặt Tần Cao Văn.
“Anh Tần, tới lượt anh rồi”.