Chương
Sức mạnh một quyền này của ông ta ít nhất có thể sinh ra sức phá hoại mấy chục nghìn cân.
Tần Cao Văn khinh thường nói: “Đúng là quá yếu”.
Nghe xong, anh vung nắm đấm tay phải ra, chuẩn bị lấy đá chọi đá với Tào Vân.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đều không nhịn được bật cười, Tần Cao Văn chắc chắn là bị dọa ngu người rồi nên mới làm ra hành động như vậy.
Theo bọn họ thấy, chỉ cần đầu óc anh bình thường thì tuyệt đối sẽ không hành động lỗ mãng như vậy.
Ầm!
Nắm đấm của hai người va chạm với nhau, tiếng động to rõ vang lên. Sau đó, mọi người nhìn thấy một bóng đen bay ra xa, đập mạnh lên mặt đất.
Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng người ngã dưới đất là Tần Cao Văn.
Giây lát sau, mọi người đều mở to mắt nhìn, nhưng lại kinh ngạc phát hiện người ngã dưới đất lại là… Tào Vân.
Đám đông trợn tròn mắt, vẻ mặt tràn đầy hoảng hốt, cảnh tượng trước mắt đã khiến bọn họ sốc nặng, không ai dám tin vào sự thật này. Thậm chí có người còn nghi ngờ có phải mình hoa mắt hay không, xảy ra chuyện gì thế này?
Tần Cao Văn lại đánh gục Tào đại sư chỉ trong nháy mắt.
Chuyện này là sao?
Tào Vân ôm lấy vai mình, cảm thấy cánh tay phải của mình đau đớn kịch liệt, xương cốt bên trong đã nứt gãy, ông ta gian nan chật vật đứng dậy.
Tào Vân nhìn Tần Cao Văn, lắp bắp: “Cậu… cậu rốt cuộc là ai?”.
Vì sao thực lực của Tần Cao Văn có thể đạt tới trình độ đáng sợ, đánh bại ông ta trong nháy mắt như vậy?
Tần Cao Văn chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bước tới chỗ Tào Vân.
“Tôi là ai không quan trọng”.
Tần Cao Văn không đổi sắc mặt, nói: “Quan trọng là bây giờ ông chết chắc rồi”.
Hai người còn lại đều đứng một bên không nhúc nhích.
Dù ba người họ đối đầu với Tần Cao Văn cùng một thời gian, cùng một địa điểm, nhưng giữa bọn họ không hề có quan hệ gì.
Cho dù bây giờ Tần Cao Văn có giết Tào Vân, bọn họ cũng sẽ không quan tâm.
Tào Vân ho khan hai tiếng, cười nhạt: “Ông đây không tin cậu thật sự dám ra tay với tôi. Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám giết tôi, người đứng đằng sau tôi sẽ không tha cho cậu!”.
Tần Cao Văn không hề để tâm tới lời đe dọa của ông ta, chỉ cảm thấy hơi buồn cười.
Cái chết đã cận kề mà ông ta còn khoác lác như vậy, chẳng lẽ ông ta không hiểu được Tần Cao Văn này là người thế nào sao?
Anh ghét nhất là bị người khác đe dọa ngay trước mặt.
Rắc!
Tần Cao Văn dùng tay bóp cổ ông ta.
Tào Vân dùng hết sức giãy giụa, muốn thoát khỏi sự kìm chế của anh, nhưng dù nỗ lực thế nào cũng không thành công, thực lực giữa hai người chênh lệch quá lớn.