Chương
Người này không thể tha thứ!
“Anh Tần, anh nghe tôi nói, chuyện này…”.
Bốp!
Anh ta còn chưa kịp nói xong câu, Tần Cao Văn đã tát cho anh ta một cái thật mạnh. Khóe miệng anh ta chảy cả máu, một chiếc răng bị đánh gãy rơi xuống đất.
“Lúc trước tôi chưa cho anh cơ hội sao?”.
Tần Cao Văn dùng tay túm tóc anh ta, mắng chửi: “Nhà họ Kim các người tiêu đời rồi”.
“Tần Cao Văn, tôi nhất định sẽ cho anh hiểu thế nào là tham lợi trước mắt, quên họa sau lưng”.
Trương Thiên Khoát cho rằng thách thức của Tần Cao Văn mới chỉ chính thức bắt đầu thôi.
Tiếp theo anh ta sẽ khiến cho đối phương rơi vào tình trạng vạn kiếp không ngóc đầu lên được.
…
Tiểu Điệp ở trong phòng chờ đợi trong lo lắng.
Cô ấy thầm mong Trương Thiên Khoát nhất định phải đến thật nhanh, nếu không sau khi chờ Tần Cao Văn quay về, kế hoạch của hai người coi như mất trắng.
Khoảng nửa tiếng sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tiểu Điệp không hề ra mở cửa luôn, nếu lần này người quay về là Tần Cao Văn, vậy đến lúc đó sẽ nguy to, cho dù thế nào thì cô ấy cũng không thể giải thích rõ được chuyện như thế nào.
Vội vàng chạy đến bên cạnh cửa, Tiểu Điệp nhìn qua mắt thần của cửa nhìn ra ngoài, phát hiện là Trương Thiên Khoát mới thở phào.
“Vương Thuyền Quyên đang ở đâu?”.
Trương Thiên Khoát kích động hỏi.
Tiểu Điệp quay người qua, dùng tay chỉ vào Vương Thuyền Quyên nói: “Ở kia kìa, bây giờ tôi đã trói chị ta cẩn thận rồi”.
“Lần này cô làm tốt lắm”, Trương Thiên Khoát nhìn Tiểu Điệp, không kìm được thốt lên khen ngợi.
Tiểu Điệp trả lời: “Chỉ cần giúp đỡ được anh Tần Cao Văn, bảo tôi làm gì tôi cũng cam tâm tình nguyện”.
“Tôi thật sự không biêt rốt cuộc Tần Cao Văn nghĩ gì, một cô gái tốt như cô thì không cần, lại cứ đi tin mấy lời gièm pha của Vương Thuyền Quyên”.
Tiểu Điệp thở dài và không nói gì.
“Đừng có làm mất thời gian nữa, mau đi đi”.
“Ừ”.
Nhìn Trương Thiên Khoát khênh Vương Thuyền Quyên biến mất trong tầm mắt, không biết vì sao trong lòng Tiểu Điệp thấp thoáng dấy lên dự cảm không lành, theo lý mà nói, bây giờ nên cảm thấy vui mừng mới phải.
Cuối cùng cũng đã giúp Tần Cao Văn giải quyết được khối ung nhọt trong lòng rồi.
Nhưng Tiểu Điệp lại không thể vui nổi, ngược lại còn buồn bã lạ thường.
Bản thân cô ấy không thể hiểu nổi cảm xúc này là xuất phát từ đâu.
Tiểu Điệp ngồi trên ghế sofa thấp thỏm lo âu, chờ sau khi Tần Cao Văn quay về, nên ăn nói với anh về chuyện này như thế nào?
Đến lúc đó đối phương liệu có không tin những gì cô ấy giải thích không?
Ting ting!
Chuông cửa bên ngoài reo lên.