Chương
“Anh bắt tôi đến đây sao?”.
Vương Thuyền Quyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao anh lại làm như vậy hả?”.
Sau đó Trương Thiên Khoát ngồi xuống, dùng tay bóp cằm Vương Thuyền Quyên, lạnh lùng nói: “Cô Vương, cô đừng có hiểu nhầm, người đưa cô đến đây không phải tôi đâu”.
Vương Thuyền Quyên đương nhiên sẽ không tin mấy lời của anh ta.
“Không phải anh thì ai chứ?”.
Trương Thiên Khoát trả lời: “Lẽ nào cô quên rồi sao? Có phải cô đã uống một cốc nước ở nhà? Sau khi uống cốc nước đó xong, đầu óc cô như quay cuồng, sau đó không còn biết gì nữa?”.
Trong đầu Vương Thuyền Quyên bất giác nhớ lại toàn bộ cảnh tượng xảy ra lúc đó, quả nhiên miêu tả đúng như Trương Thiên Khoát nói.
Đúng vậy.
Lẽ nào trong cốc nước đó có gì chăng?
Trương Thiên Khoát nói với Vương Thuyền Quyên: “Cô đừng có nói với tôi là cô không hề tò mò về bên trong cốc nước đó rốt cuộc có gì nhé?”.
“Tôi nói cho cô biết, cô em Tiểu Điệp của cô cho thuốc vào trong cốc nước đó, cho nên cô mới hôn mê đấy”.
Mặt Vương Thuyền Quyên biến sắc.
Thật … thật sao?
“Tôi thực sự cảm thấy bất bình thay cô, không ngờ cô lại nuôi một hạng người vô ơn trong nhà, nếu tôi là cô thì đã đuổi cô ta ra khỏi đó rồi”.
Vương Thuyền Quyên quát lên: “Anh đừng có chia rẽ mối quan hệ giữa hai chúng tôi”.
Dù sao cô cũng từng trải, chứ không như Tiểu Điệp dễ bị lừa gạt.
“Cô Vương đúng là một người thông minh, tôi rất khâm phục, chỉ là có hơi đáng tiếc… chẳng bao lâu nữa cô sẽ chết thôi”.
Trương Thiên Khoát ngồi lên ghế nói: “Tôi đã chôn vài trăm cân thuốc nổ ở đây, đến lúc đó Tần Cao Văn chắc chắn sẽ đến cứu cô, chỉ cần hắn bước vào hầm để xe, tôi sẽ châm ngòi nổ ngay”.
“Đến lúc đó hai người sẽ đối mặt với kết cục như thế nào thì không cần tôi nói cô cũng biết”.
Vương Thuyền Quyên hiện rõ vẻ sốt sắng, cô dùng hết sức để giãy giụa, muốn thoát khỏi dây trói.
“Đồ khốn, mau thả tôi ra!”.
Trương Thiên Khoát nói: “Cô Vương đừng có chửi tôi, người xinh đẹp như cô mà chửi bới thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cô đó”.
Lạnh lùng trừng mắt nhìn đối phương, ánh mắt Vương Thuyền Quyên bùng cháy ngọn lửa tức giận.
Cô không ngờ Trương Thiên Khoát lại bỉ ổi vô liêm sỉ đến vậy, nếu biết trước thì nên để Tần Cao Văn giết chết anh ta lâu rồi.
“Được rồi cô Vương, tôi còn có chút chuyện nên đi trước đây”.
Trương Thiên Khoát quay người rời khỏi, hầm để xe tối tăm lạnh lẽo chỉ còn lại một mình Vương Thuyền Quyên.
Trong lòng cô không ngừng cầu nguyện, Tần Cao Văn đừng có đến đây, nếu không hai bọn họ khó mà thoát khỏi ngày hôm nay.