Chương
Sau đó Trương Thiên Khoát lại nói: “Các người chắc chắn là đang nghĩ vì sao tôi lại có gan ra tay với các người đúng không?”.
“Tôi nói cho các người biết, tôi đã làm một việc mà các người luôn muốn làm nhưng lại không dám làm”.
Giọng điệu của Trương Thiên Khoát vô cùng đắc ý.
Hai bố con nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Bây giờ trong lòng các người chắc chắn sẽ rất tò mò, không biết tôi đã làm chuyện gì, các người biết rõ Tần Cao Văn chứ?”.
Trương Thiên Khoát dùng tay bóp cổ anh ta nói: “Bao nhiêu người muốn giết chết Tần Cao Văn, kết quả đều bị hắn chạy thoát, nhưng tôi không như vậy, tôi đã làm được rồi, tôi đã cho Tần Cao Văn và Vương Thuyền Quyên nổ thành đống thịt nát rồi”.
“Mày… mày nói gì cơ?”.
Bố của Vương Chấn Hoa run rẩy đứng lên, ông ta đứng dậy quát: “Thằng khốn vô liêm sỉ, mày dám giết hại con gái tao, tao phải sống chết với mày”.
Sau đó ông ta lao về phía Trương Thiên Khoát.
Bùm!
Trương Thiên Khoát lại bắn một viên đạn ra trúng đùi của bố Vương Chấn Hoa, ông ta cũng ngã luôn xuống nền nhà.
“Nhớ là bây giờ ông đừng có đứng trước mặt tôi phản kháng vô ích, vì ông không thể là đối thủ của tôi”.
Trương Thiên Khoát nói với bố của Vương Chấn Hoa: “Tôi biết trong lòng ông bây giờ nghĩ gì?”.
“Chắc chắn ông cảm thấy tôi bỉ ổi vô liêm sỉ, nhơ bẩn, làm những điều vô cùng quá đáng”.
“Không sai, tôi chính là người như vậy đấy”.
Bây giờ Trương Thiên Khoát giống như một kẻ điên vậy.
Một lúc sau anh ta lại quay người nói: “Nhưng tôi trở nên thế này, cũng có một nửa lý do là các người!”.
Trương Thiên Khoát dùng súng nhắm thẳng vào đầu Vương Chấn Hoa nói: “Tôi muốn các người đều phải chết hết”.
Cảnh tượng bị sỉ nhục không ngừng hiện lên trong đầu Trương Thiên Khoát.
Khi tình hình kinh tế của công ty xảy ra vấn đề, Trương Thiên Khoát đã từng cầu cứu Vương Chấn Hoa giúp đỡ nhưng đối phương đã dùng thái độ trịch thượng để từ chối anh ta.
Hơn nữa còn dùng lời nói ác ý với anh ta. Từ khoảnh khắc đó mối quan hệ giữa Trương Thiên Khoát và Vương Chấn Hoa đã bị rạn nứt.
Anh ta hạ quyết tâm sẽ có một ngày giết chết bố con Vương Chấn Hoa.
Pằng!
Một viên đạn phóng ra.
Chủ tịch Vương nhắm mắt, chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống bị ghim đạn. Nhưng đợi một lúc lâu sau thì tình huống đó vẫn không hề diễn ra.
Sau đó chủ tịch Vương mở mắt, hình ảnh trước mặt khiến ông ta run sợ.
Chuyện này…
Không phải đang nằm mơ đấy chứ?
Chủ tịch Vương cảm thấy không dám tin, thậm chí là nghi ngờ những gì diễn ra trước mắt mình là ảo giác.