Chương
Giờ đây hai bố con một gần nữa gặp lại, cảm xúc bỗng trở nên khó tả.
“Bố!”
Vương Thuyền Quyên khẽ gọi.
Đối với cô, đối phương vẫn là bố của mình, hơn nữa Vương Thuyền Quyên còn không hề giận ông Vương.
Ở một góc độ nào đó, những hành động lúc trước của ông ta đều là vì cân nhắc đến cô. Ông ta muốn cô có được một cuộc sống tốt.
“Con…con về rồi”.
Ông Vương có vô vàn lời muốn nói, thế nhưng cuối cùng chỉ thốt được ra như thế.
“Con tới muộn rồi bố”.
Vương Thuyền Quyên đi tới bên cạnh bố, nhìn đối phương với vẻ dịu dàng, nhưng cũng chỉ đến vậy.
“Không, không muộn”.
Tần Cao Văn đứng trước cửa, không hề chào hỏi chủ tịch Vương và Vương Chấn Hoa.
Nếu không phải nể Vương Thuyền Quyên thì Vương Chấn Hoa đã chết mấy lần rồi.
Bọn họ hết lần này đến lần khác hãm hại anh. Tần Cao Văn không phải là thánh, không thể nào mà nhẫn nhịn mãi được.
“Bố, hôm nay còn ngoài tới cứu bố ra thì vẫn còn một chuyện cần nói”.
Chủ tịch Vương tò mò vội hỏi: “Có chuyện gì? Con cứ nói, giờ bố có thể làm được gì bố sẽ đều cố gắng hết sức”.
Vương Thuyền Quyên lấy ra một xấp giấy đưa cho chủ tịch Vương.
Ông ta cảm thấy tò mò bèn nhận lấy xem, khi nhìn thấy tiêu đề thì sắc mặt ông ta trở nên vô cùng khó coi.
Đó chính là giấy cắt đứt quan hệ.
“Con gái, con làm gì vậy?”
Nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt cô dần biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng.
“Bố sao giờ bố lại đột nhiên nhớ ra con là con gái bố vậy?”
“Năm xưa Đóa Đóa bị bệnh, con đã quỳ xuống xin bố chút tiền thuộc thang, sao bố không nhớ ra con là con gái bố? Hết lần này tới lần khác bố hãm hại chồng con, sao khi đó bố không nhớ ra con là con gái bố?”
“Bố đuổi con ra khỏi nhà, nói với toàn bộ người của thành phố Minh Châu rằng từ nay về sau sẽ không dính líu gì tới con cả, sao khi đó bố không nhớ ra con là con gái bố?”
Những lời này rất lâu trước đây Vương Thuyền Quyên đã muốn nói với bố mình rồi.
Vừa rồi cô để Tần Cao Văn tới cứu họ chỉ đơn giản là vì ơn sinh thành. Tình cảm của hai bố con cũng chỉ đến vậy.
Năm xưa Vương Thuyền Quyên sau khi bị đuổi ra khỏi nhà đã phải sống những tháng ngày vô cùng khốn khó, cơm không đủ no, áo không đủ mặc.
Bởi vì chủ tịch Vương đã tuyên bố trước toàn bộ truyền thông chuyện của Vương Thuyền Quyên khiến cô đi tới đâu cũng bị người ta chỉ trỏ.
Trong mắt người khác, cô là kẻ tiểu nhân, đê hèn, vô liêm sỉ. Vậy mà chủ tịch Vương cũng không hề có động thái gì khi biết điều đó.
Khi đó Vương Thuyền Quyên hận lắm.