Chương
Vương Thuyền Quyên cười lạnh lùng. Lại dùng tình bố con để ràng buộc cô sao?
Nếu là trước đây thì có thể Vương Thuyền Quyên sẽ bị lừa.
Nhưng giờ thì khác. Muốn cô tha thứ sao? Đừng hòng.
“Bố sao, thật nực cười!”
Vương Thuyền Quyên không muốn tranh luận với Vương Chấn Hoa nữa bèn quay người rời đi.
Bụp!
Vương Chấn Hoa vội quỳ mạnh xuống đất ngay trước mặt Vương Thuyền Quyên.
“Con gái, bố xin con”.
Nếu giờ công ty bọn họ không có được một khoản tiền để xoay vòng thì chắc chắn sẽ phá sản, tới khi đó chủ tịch Vương sẽ phải chịu trách nhiệm trước tất cả.
Vương Thuyền Quyên đi tới cửa thì khựng lại. Cô không biết phải làm sao.
Chủ tịch Vương qùy dưới đất, rồi lết tới trước mặt cô.
“Coi như bố cầu xin con có được không?”
“Công ty của bố thật sự rất cần một khoản tiền vào lúc này”.
Vương Thuyền Quyên nhắm mắt, cố gắng không cho nước mắt tuôn trào. Cô nhất thời không biết nói gì.
Tần Cao Văn khẽ vỗ vai cô: “Em nghĩ thế nào thì hãy làm như thế!”
Vương Thuyền Quyên lúc này rất rối rắm. Cô thực sự không muốn có bất kỳ sự dính líu nào tới chủ tịch Vương nữa.
Nhưng vừa rồi Vương Chấn Hoa nói không sai. Nếu như không có chủ tịch Vương thì Vương Thuyền Quyên không thể được sinh ra trên cõi đời này.
Những cũng chỉ đến thế mà thôi.
Sau đó, những gì chủ tịch Vương nói khiến Vương Thuyền Quyên cảm thấy ớn lạnh.
Nếu như không phải vì cô thì sao người khác có thể túm gáy ông ta chứ?
Vương Thuyền Quyên thở dài: “Tôi đồng ý với yêu cầu đó”.
Đây là lần cuối cùng Vương Thuyền Quyên giúp đỡ chủ tịch Vương.
Chủ tịch Vương vui mừng nói: “Con gái con nói thật không? Con đồng ý cho bố mượn tiền sao?”
“Đúng vậy”.
Khuôn mặt xinh đẹp của Vương Thuyền Quyên lạnh lùng tới mức đáng sợ, cô không để lộ chút biểu cảm nào.
Một lúc sau Vương Thuyền Quyên lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho chủ tịch Vương.
“Trong này có năm mươi triệu tệ!”
“Số tiền này không thể giải quyết triệt để nguy cơ của công ty ông nhưng có thể giải quyết tình trạng cấp bách trước mắt”.
Ông ta vội vàng nhận lấy: “Con gái, cảm ơn con”.
Biểu cảm của bố khiến Vương Chấn Hoa tỏ ra bất mãn.
Anh ta đi tới nói: “Bố, bố mau đứng dậy, đừng có làm cái việc quỳ trước mặt con gái mình như thế”.
Bốp!
Chủ tịch Vương tát vào mặt Vương Chấn Hoa.
“Mau quỳ xuống xin lỗi!”
Vương Chấn Hoa ôm mặt nhìn bố với vẻ không dám tin.