Chương
Lúc này Tiểu Điệp nào có tâm trạng quan tâm tới những chuyện khác, cô chỉ muốn ở bên cạnh Tần Cao Văn.
“Tôi nghe người kia nói ông có cách có thể giúp tôi ở bên cạnh anh Tần, rốt cuộc là thật hay là giả vậy?”
Ông lão vuốt râu, biểu cảm khuôn mặt có phần ý vị.
Đối với ông ta mà nói đây chỉ là chuyện nhỏ.
“Cô gái yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến Tần Cao Văn thích cô”.
Tiểu Điệp kích động nói: “Ông nói thật chứ?”
“Đúng vậy, tiếp theo tôi hi vọng cô có thể nhắm mắt lại sau đó thả lỏng cơ thể. Tới khi đó tôi sẽ đưa cô vào một thế giới khác”.
Nếu như bình thường thì chắc chắn Tiểu Điệp sẽ sinh nghi nhưng vừa rồi những lời nói của ông ta quá hấp dẫn, khiến cô gái không thể quan tâm tới những chuyện khác được nữa.
Tiểu Điệp lập tức nhắm mắt lại. Ông lão ra hiệu cho Vạn Sơn ở bên cạnh.
Một lúc sau, Vạn Sơn nhờ người khiêng vào một cái hòm màu đen. Cái hòm này cao tầm hơn hai mét.
Ông lão cho người mở cái hòm ra, bên trong xuất hiện vô số rắn độc, bọ cạp, nhền nhện và cả thằn lằn.
Hơn nữa còn tỏa ra trược khí nồng nặc. Tiểu Điệp khẽ chau mày, định mở mắt ra.
“Tôi…”
Nhưng cô còn chưa kịp nói hết câu thì người đàn ông đã vội nói: “Cô Tiểu Điệp, tuyệt đối không được mở mắt, nhớ kỹ, không được phản kháng với những gì chuẩn bị xảy ra”.
Một lúc sau, người đàn ông gọi vài người đi tới trước mặt Tiểu Điệp và giữ chặt cô gái.
Tiểu Điệp mở mắt, nhìn thấy thứ được đựng trong cái hòm thì lập tức kêu thét lên.
“Các người…các người định làm gì? Thả tôi ra!”
Tiểu Điệp hét ầm ỹ, tiếng hét vang vọng cả trong căn phòng.
Người đàn ông cảm thấy không hài lòng.
Ông ta nói với Tiểu Điệp: “Cô Tiểu Điệp làm vậy không đúng rồi. Trước đó tôi đã nói dù xảy ra chuyện gì cũng không được mở mắt. Vậy mà cô không tin”.
“Cô đã làm trái quy tắc của chúng ta rồi”.
Giờ Tiểu Điệp hối hận lắm. Sao cô có thể ngây thơ tin lời người khác như vậy chứ.
“Các người thả tôi ra, tôi không muốn ở cạnh Tần Cao Văn nữa, các người đừng vứt tôi vào trong đó, xin các người!”
Nhìn đám rắn độc, thằn lằn trong cái hòm, Tiểu Điệp khóc thất thanh. Khuôn mặt xinh đẹp của cô tái mét.
“Có lẽ cô Tiểu Điệp vẫn chưa biết, người nhà của cô là do tôi cử người đi giết đấy”.
Tiểu Điệp run bắn người.
“Ông nói…cái gì?”
Ông lão nói tiếp: “Tên của tôi là Bạch Xuyên Hà, là người của tổ chức Thiên Phạt. Cô có biết máu của cô rất đặc biệt, là nguyên liệu hoàn hảo để nuôi dưỡng ma thể không? Lúc trước tôi đã thương lượng với bố cố để ông ta cho tôi miễn phí”.