Chương
“Nhưng cô có biết bố cô đã làm thế nào không?”
Tiểu Điệp cố gắng vùng ra nhưng dù cô có nỗ lực thế nào thì vẫn không thoát ra được.
Cô chỉ là một cô gái trói gà không chặt. Cộng thêm việc đám người mà cô đang đối diện là những cao thủ được huấn luyện đặc biệt. Sự chênh lệch về sức mạnh của họ quá lớn.
“Đừng, xin các người đừng”.
Cơ thể của Tiểu Điệp vẫn bị đẩy vào cái hòm. Đám rắn độc, thằn lằn, bọ cạp, nhền nhệnh bị thu hút, lập tức bò tới người Tiểu Điệp.
Tiếng hét đau đớn vang khắp căn phòng.
Ngay sau đó cảnh tượng kinh người đã xảy ra. Đám sinh vật vừa mới tiếp cận Tiểu Điệp thì đều bị chết.
Cảnh tượng đó khiến ông lão cảm thấy vô cùng hài lòng.
Mọi chuyện đều không khác gì nhiều so với tưởng tượng của ông lão.
Giây lát sau, làn da vốn trắng nõn của Tiểu Điệp trở nên đen sì, thô ráp với tốc độ rất nhanh. Khoảng mười mấy phút sau, Tiểu Điệp mở mắt ra, đôi mắt vốn xinh đẹp lóe lên màu đỏ quỷ dị.
Bây giờ, Tiểu Điệp đã bị ông lão kiểm soát hoàn toàn.
“Kính chào chủ nhân!”, Tiểu Điệp đi đến trước mặt ông lão, khom lưng chào.
Ông lão nhìn Tiểu Điệp, mắt lóe sáng, vô cùng kích động: “Mau đặt tay phải của cô lên bàn bên cạnh”.
Bây giờ Tiểu Điệp đã hoàn toàn mất đi ý thức của bản thân, ông lão bắt cô ấy làm gì, cô ấy sẽ làm theo.
Khi Tiểu Điệp đặt tay phải lên bàn, chiếc bàn nhanh chóng bị ăn mòn, biến thành mảnh vụn.
Sau đó, ông ta lại bảo Tiểu Điệp đặt tay phải lên tường, bức tường cũng bị ăn mòn thành một lỗ to.
Mọi thứ đều đã hoàn thành.
“Đến lúc có thể tiến hành kế hoạch của mình rồi”.
Bắt đầu từ lúc Tần Cao Văn phản bội tổ chức Thiên Phạt, bọn họ đã phát động lệnh truy sát toàn diện ở thế giới ngầm, phái đi rất nhiều cao thủ đỉnh cao, hi vọng có thể tiêu diệt Tần Cao Văn. Nhưng cuối cùng vẫn không thành công, không ai tiếp cận được Tần Cao Văn, thủ đoạn và thực lực của Tần Cao Văn quá đáng sợ.
Trong tình huống bất đắc dĩ, ông lão mới nghĩ ra biện pháp này.
…
“Chồng à, ở ngoài có người tìm anh”, Vương Thuyền Quyên vào phòng Tần Cao Văn, dịu dàng nói.
“Là ai?”, anh nhíu mày, tò mò hỏi: “Giờ này rồi mà còn chưa đi ngủ?”.
“Em cũng không biết là ai, trước kia chưa từng gặp, nhưng hình như có chuyện rất quan trọng, anh vẫn nên ra ngoài xem xem”.
Anh mở cửa ra, đứng ngoài cửa là một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, mặc một bộ đồ màu đen. Ánh mắt cực kỳ sắc bén, giống như dao nhọn. Gương mặt như được điêu khắc, vô cùng tuấn tú.
“Anh là ai?”, Tần Cao Văn hỏi, anh quả thật không có ấn tượng gì về anh ta.
Thanh niên chắp tay trả lời: “Tôi là Vương Diệu Hoa”.
“Chưa từng nghe qua”.
Vương Diệu Hoa cười đáp: “Anh Tần Cao Văn đây bận trăm công nghìn việc, chưa nghe qua cũng là bình thường. Nhưng chắc anh đã nghe qua tổ chức Long Đằng rồi nhỉ?”.
Mấy chữ tổ chức Long Đằng thu hút sự chú ý của Tần Cao Văn, anh lập tức có hứng thú với Vương Diệu Hoa.