Chương
Hơn nửa tiếng sau, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy Tần Cao Văn.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, bọn họ càng thêm thất vọng.
Đây là người huấn luyện của bọn họ sao? Mặt mũi trông điềm đạm nho nhã, hoàn toàn không giống người thường xuyên chém giết, mà giống như một người mẫu vậy.
Người như thế có lẽ còn chẳng có sức mạnh gì, vào tổ chức Long Đằng nhiều lắm chỉ có thể lau dọn nhà vệ sinh.
“Các người chính là đội huấn luyện đặc biệt của tổ chức Long Đằng?”, nhìn những người đứng trước mặt, Tần Cao Văn bình thản hỏi.
Ngô Tuấn Kiệt đi đến phía trước, đáp: “Không sai”.
“Anh là người huấn luyện mà đại ca chúng tôi mời tới sao?”.
Tần Cao Văn trả lời: “Đúng”.
“Anh muốn làm người huấn luyện chúng tôi cũng được, nhưng anh phải qua được vài thử thách. Nếu không, anh hoàn toàn không có tư cách vào trong”.
Bọn họ chặn Tần Cao Văn ở bên ngoài.
Xem ra đám người trước mặt này nghi ngờ mình. Vốn dĩ trước đó anh không định làm bọn họ mất mặt, nào ngờ bọn họ lại chủ động gây sự, thế thì đừng trách anh không khách khí.
Tần Cao Văn ung dung hỏi: “Nói đi, là thử thách gì?”.
“Anh nhìn thấy bàn cờ ở bên cạnh anh rồi chứ?”.
Tần Cao Văn nhìn sang bàn cờ.
“Tôi nói cho anh biết, anh huấn luyện chúng tôi sẽ có thử thách rất cao về trí tuệ. Anh phải phá giải được thế cờ đó mới đủ tư cách vào trong”.
Ngô Tuấn Kiệt tỏ ra kiêu ngạo đắc ý, đây là vốn liếng mà hắn lấy làm tự hào nhất.
Thế cờ này hắn tình cờ thấy được trong một cuốn sách quý thời Thượng cổ, người bình thường đừng nói là phá giải, ngay cả bước tiếp theo nên đi thế nào cũng là một vấn đề.
Ở tổ chức Long Đằng cũng không tìm ra được người thứ ba có thể phá giải thế cờ này. Tần Cao Văn chỉ là người ngoài, đương nhiên không cần phải nói nhiều.
Đa số đều có cách nghĩ giống nhau, cho rằng Tần Cao Văn khả năng cao ngay cửa ải đầu tiên đã lâm trận chạy trốn. Đến lúc đó, không cần bọn họ tự mình mở miệng, Tần Cao Văn cũng sẽ ngoan ngoãn cút đi.
Tần Cao Văn đi đến cạnh bàn cờ, anh liếc qua hai lần, miệng nhếch lên nụ cười khinh thường. Chỉ thế này mà cũng có mặt mũi lấy ra thử thách anh?
“Thế nào? Có phải thấy sợ rồi không? Nếu không thể phá giải thế cờ này thì mau cút đi cho tôi, đừng ở đó đánh mất thể diện”.
Tần Cao Văn nói: “Có thể đổi cái khác cho tôi không?”.
Ha ha ha!
Tất cả mọi người cùng cười phá lên. Quả nhiên giống như bọn họ nghĩ, Tần Cao Văn không có cả dũng khí để thử mà lập tức đề nghị đổi thế cờ khác.
“Nếu anh không giải được, cảm thấy nó khó quá thì cút mau đi”.
Tần Cao Văn trả lời: “Đừng hiểu lầm, thế cờ này quá đơn giản, không nhất thiết để tôi nghiêm túc phá giải nó”.