Chương
Một người bên cạnh nói với Ngô Tuấn Kiệt với vẻ có chút lo lắng.
Ngô Tuấn Kiệt trả lời: “Việc tiếp theo của chúng ta là cưỡi ngựa xem hoa, đi bước nào hay bước nấy”.
Bầu trời trở nên âm u.
Bạch Thiên Không luôn cảm thấy sắp tới sẽ xảy ra một vài chuyện gì đó.
Nhưng rốt cuộc là chuyện gì thì giờ cũng không biết.
Nhìn Hoa Sen Tử Vong ở trên bàn, Bạch Thiên Không thầm thở dài.
Trong lòng tất cả mọi người, Hoa Sen Tử Vong chính là một tín tưỡng của Mãnh Hổ Môn bọn họ, không cho phép bất kỳ ai nghi ngờ, còn Bạch Thiên Không thì không thể hiểu nổi cái thứ tình cảm khác lạ này.
Trong lòng anh ta, nó chỉ là một bông hoa.
Căn bản không đại diện cho điều gì cả.
Lần này cấp trên thế mà lại cử nhiều cao thủ đỉnh cao đi hộ tống, còn mặc kệ tất cả ở trong môn phái.
Điều này khiến trong lòng bọn họ có chút bất mãn.
“Anh Bạch đang nghĩ gì thế?”.
Một người đàn ông to cao từ bên ngoài bước vào, cơ thể cao gần hai mét, tay cầm một chiếc búa, mỗi lần bước đi đều khiến mặt đất như rung chuyển, hai mắt như chuông đồng.
“Không nghĩ gì cả, mấy hôm nữa là chúng ta có thể hộ tống Hoa Sen Tử Vong đến nơi thành công rồi”.
Bạch Thiên Không chậm rãi nói, trong giọng nói mang vẻ lo lắng.
Trương Khuê nói lớn: “Nói thật nhé, tôi không hề muốn đưa cái món đồ đó đi, tôi cảm thấy căn bản không cần thiết”.
Đối với câu nói của Trương Khuê, Bạch Thiên Không bày tỏ đồng ý.
“Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng nhiệm vụ mà phía trên giao, chúng ta không thể không làm”.
Trương Khuê nói: “Tôi không thể hiểu nổi, lẽ nào những người anh em chúng ta lại không quan trọng bằng đóa hoa chết tiệt kia sao?”.
Trong cả đội ngũ, dường như cũng chỉ có hai người họ là có suy nghĩ giống nhau.
Bạch Thiên Không có thể che giấu được cảm xúc thật sự trong lòng, nhưng Trương Khuê thì không, hắn là người thẳng tính, trong lòng có gì nói đấy.
Bạch Thiên Không nói với Trương Khuê: “Câu nói này chỉ chúng ta biết thôi, chứ nhất định không được để người khác biết, hiểu không?”.
Trương Khuê đâu có ngu, hắn dùng tay sờ lên đầu, nói với giọng thật thà: “Anh yên tâm, anh nói rất đúng”.
…
Mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đùng.
Để đảm bảo không sơ suất, Mãnh Hổ Môn bọn họ mỗi lần vào khách sạn ở là đuổi hết các khách khác đi.
Hai tên đô con đứng ở bên ngoài khách sạn, bọn họ vai u thịt bắp, trên người đều mặc quần áo giống nhau, trên cánh tay phải còn đeo huy hiệu màu bạc.
Vừa nhìn đã biết là cao thủ đỉnh cao của Mãnh Hổ Môn.
Một lúc sau, trong tầm mắt hai người đó xuất hiện một người đàn ông trẻ, cơ thể to cao, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt như vì sao, sâu thẳm mà sáng ngời.
Anh từ từ đi về phía khách sạn.
“Đứng lại!”.