Bất động sản Thiên Long vận hành tới ngày nay đã có tới hai mươi năm lịch sử.
Số lượng nhà đất bán ra lên tới hàng vạn căn, doanh thu vượt ngưỡng hơn bảy mươi tỉ tệ.
Biệt thự Vân Sơn là kiến trúc tiêu biểu của bất động sản Thiên Long, là nơi ở mà rất nhiều đại gia mong muốn có được.
Thế nhưng với cái giá lên tới hơn một trăm triệu tệ thì thật sứ khiến người ta khó có thể theo kịp.
Vậy mà…Tần Cao Văn lại nói cái giá đó rẻ sao?
Não đúng là bị cử kẹp mất rồi.
“Anh nói linh tinh gì vậy?”
Vương Thuyền Quyên không chịu nổi nữa bèn đi tới cạnh Tần Cao Văn và kéo tay áo anh với vẻ mặt lo lắng.
Không có tiền cũng không gấp, nhưng việc dìm bầm dập nhà người ta, một khi bị vạch trần thì còn mất mặt hơn cả người kia nữa.
“Những gì anh nói là thật, chút tiền này thật sự chẳng nhiều nhặn gì!”
Tần Cao Văn khóc dở mếu dở và nói chân thành.
Khi anh còn thi hành nhiệm vụ ở nước ngoài, trời xui đất khiến thế nào cứu được một đại gia xã hội đen của Đại Lục, sau đó người này tặng anh cả một căn biệt thự, giá trị hình như tầm hơn một tỷ tệ.
Vậy thì một trăm triệu tệ lẽ nào lại nhiều sao?
“Tôi hi vọng anh có thể nhớ những gì mình nói, đừng lát nữa giả ngớ giả ngẩn nhé”.
Cô gái đi tới quầy, lấy máy quẹt thẻ đưa cho Tần Cao Văn: “Quẹt nhé!”
Mã Kim Cương đứng bên cạnh, khoanh tay trước ngực, nở nụ cười lạnh lùng.
Mã Kim Cương có thể tưởng tượng ra lát nữa khi Tần Cao Văn bị vạch mặt thì sẽ có cảnh tượng như thế nào.
“Nhóc thối, lát nữa đợi mà quỳ xuống xin ông nội tha mạng cho nhé!”
Dám đánh Mã Kim Cương, thật sự gan lớn lắm.
Khiến người đàn ông này bị mất mặt trước nhiều người như vậy chẳng lẽ Mã Kim Cương lại để yên?
Tần Cao Văn lấy thẻ ra đặt lên máy POS.
Tiếp theo, trong trí tưởng tượng của mọi người thì chắc chắn máy POS sẽ vang lên tiếng kêu là tiền không đủ.
Tới khi đó để xem Tần Cao Văn có khua môi múa mép thì cũng không tránh khỏi việc bị đập vào mặt.
Nhân viên phục vụ còn cố tình chỉnh nút âm thanh nhắc nhở lên cao hơn một chút để mọi người có thể nghe rõ.
“Thưa anh, mời nhập mật khẩu”, nhân viên bán hàng lên tiếng.
Tần Cao Văn đặt thẻ lên và đăng nhập mật khẩu thành công.
Ting!
Âm thanh giao dịch thành công.
Cả đại sảnh rơi vào im lặng.
Tiếng âm thanh vang lên rõ ràng đó như sét đánh ngang tai đám đông.
Tất cả mọi người đều bàng hoàng và đứng ngây như khúc gỗ.
Chuyện…gì vậy?
Nhân viên phục vụ cầm lấy máy POS, nhìn chăm chăm tới hơn một phút, xác nhận không có sai sót gì mới run rẩy đặt máy về quầy thu ngân.
Lúc bước đi, đôi chân cô ta run lẩy bẩy như đứng không vững.
Cuối cùng cô gái cũng về tới quầy thu ngân và đặt cái máy xuống.
Ực!
Mã Kim Cương nuốt nước bọt.
Cổ họng vang lên âm thanh rõ ràng.
Người đàn ông trợn tròn mắt với biểu cảm không dám tin.
Một trăm năm mươi triệu tệ là lợi nhuận năm, sáu năm mới có được, vậy mà người khác chỉ cần vung tay một cái là quẹt thẻ dễ như bỡn.
Đây…là một kẻ nghèo kiết xác được sao?
Woa.
Đóa Đóa hoan hô: “Mẹ ơi, chú siêu nhân lợi hại quá, trong nháy mắt mà có nhiều tiền thật ạ!”
Vương Thuyền Quyên không nói gì, khuôn mặt yêu kiều chỉ khẽ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Lần tiếp xúc duy nhất giữa cô và anh chính là đêm hôm đó.
Ngoài ra cô gái không hề hiểu chút nào về anh.
Chỉ có điều nhìn cách ăn mặc của anh thì không giống một người có tiền.
Quả nhiên, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.
“Căn biệt thự đó tôi đã mua rồi.
Giờ đến lượt ngài Mã rồi đấy”.
Tần Cao Văn quay qua nói với Mã Kim Cương
Mã Kim Cương cố nặn ra một nụ cười: “Không có gì, anh cứ nói đi”.
Tần Cao Văn vuốt cằm, liếc nhìn sang mô hình tại hiện trường, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngài Mã mua căn bên cạnh căn Vân Sơn, có lẽ sẽ rẻ hơn chút chút”.
Sau đó, anh hỏi nhân viên: “Căn đó bao nhiêu tiền?”
Lúc này nhân viên phục vụ vẫn còn đang chìm trong suy tư, chưa thoát ra được cơn chấn động vừa rồi.
Cô gái cảm thấy thật hối hận, sớm biết như vậy thì vừa nãy cô ta đã không tiếp đãi anh như vậy rồi.
“Này!”
Tần Cao Văn nâng giọng: “Tôi đang nói với cô đó, tai có bị làm sao không vậy?”
Lúc này, người nhân viên mới phản ứng lại và vội vàng nói: “Ngại quá thưa anh.
Vừa rồi tôi đang nghĩ chút chuyện nên không nghe thấy, phiền anh nói lại lần nữa được không”.
Thái độ của cô ta dành cho Tần Cao Văn quay ngoắt độ.
Đến cách xưng hô bàn đầu cũng đã thay đổi.
“Tôi nói căn biệt thự đó!”, Tần Cao Văn chỉ vào tòa nhà bên cạnh biệt thự Vân Sơn: “Bao nhiêu tiền?”
“Căn đó có giá tầm tám mươi triệu tệ!”
Tần Cao Văn gật đầu và nói với Mã Kim Cương: “Căn đó không tệ, dù là vị trí địa lý hay là thiết kế bên ngoài thì đều ổn, hơn nữa giá đặc biệt rẻ, chỉ có tám mươi triệu tệ, ngài Mã mua căn đó nhé?
Với từ "đặc biệt" và "chỉ cần", Tần Cao Văn cố tình nhấn mạnh.
Mã Kim Cương tái mét mặt.
Mã Kim Cương không giống Tần Cao Văn có nhiều tiền tới mức vung tay ra là có cả hàng trăm triệu tệ.
Tám mươi triệu tệ, nếu mà không ăn, không uống thì cũng phải tiết kiệm bốn, năm năm mới có.
Mã Kim Cương làm gì có nhiều tiền như vậy.
“Thế nào? Mua hay không?”
Tần Cao Văn nhìn Mã Kim Cương với ánh mắt lạnh lùng.
“Tôi…”
Mã Kim Cương nhất thời không biết phải làm sao.
Người đàn ông cảm thấy hối hận vô cùng.
Đây khác gì gậy ông đập lưng ông chứ?
Mã Kim Cương vốn tưởng có thể khiến Tần Cao Văn mất mặt.
Nào ngờ đến cuối cùng, người bẽ mặt lại chính là mình.
“Tôi hỏi có mua hay không? Không nghe thấy à?”
Tần Cao Văn không muốn dài dòng, chỉ quát lên: “Có thể dứt khoát chút được không vậy?”
“Tôi không mua nổi!”, Mã Kim Cương cúi đầu, mặt đỏ bừng và giọng nói thì lí nhí.
“Nói cái gì cơ, tôi nghe không rõ”.
Mã Kim Cương khẽ nâng giọng: “Tôi nói là tôi không mua nổi!”
Soạt.
Tần Cao Văn nhanh chóng bước lên, túm lấy cổ áo của Mã Kim Cương và quát lên: “Ngài Mã hết cơm rồi à? Nói to lên”.
“Tôi nói tôi không mua nổi!”
Mã Kim Cương run rẩy lên tiếng.
Trương Thắng Tuyết ôm đầu, biết là lần này xong đời rồi.
Từ sau khi Vương Thuyền Quyên kết hôn, bọn họ sỉ nhục đối phương ghê lắm.
Lần này coi như tự mình tát mặt mình rồi.
“Mua không nổi phải không?”
Tần Cao Văn bật cười: “Nói hay lắm, vậy quỳ xuống sủa tiếng chó đi!”
“Ông nội ơi, tôi…tôi sai rồi.
Là tôi có mắt mà không biết núi Thái Sơn, anh đại ân đại đức tha cho kẻ tiểu nhân này, có thể bỏ qua cho tôi một lần không”.
Nếu như Mã Kim Cương quỳ xuống sủa tiếng chó thì thật sự là không để đâu cho hết cái sự mất mặt này.
Bốp!
Tần Cao Văn cho Mã Kim Cương một phát bạt tai.
Mã Kim Cương biết mình không phải là đối thủ của Tần Cao Văn nên không dám phản kháng.
“Rốt cuộc có quỳ xuống hay không!”
Mã Kim Cương bị tát tới nổ đom đóm, máu rỉ ra nơi khoe miệng, khuôn mặt thì như sắp khóc tới nơi.
“Tôi…”
Bốp.
Lại thêm một cú bạt tai nữa.
Tần Cao Văn tiếp tục quát lớn: “Kêu quỳ xuống, điếc à?”
“Đừng đánh nữa, xin anh đừng đánh nữa, tôi quỳ, tôi quỳ, được chưa?”
Phụp!
Mã Kim Cương quỳ gối xuống đất, dập đầu hai cái trước Tần Cao Văn.
“Tôi sai rồi, ông nội, tôi thật sự sai rồi!”.