Chương
Tất cả mọi người đều cười ồ lên.
Tần Cao Văn nói: “Tôi đến để tìm Hoa Sen Tử Vong”.
Toàn sảnh khách sạn im phăng phắc.
Bọn họ đều sững sờ.
Cái tên này bị điên rồi sao, không biết Hoa Sen Tử Vong có ý nghĩa gì đối với Mãnh Hổ Môn bọn họ sao.
Tần Cao Văn thế mà lại có ý định lấy nó.
Lập tức sát khí của tất cả mọi người lộ ra khiến nhiệt độ không khí bị giảm xuống, còn Tần Cao Văn vẫn không có động tĩnh gì.
Khuôn mặt Bạch Thiên Không ngược lại còn nở một nụ cười.
“Người anh em, câu nói vừa rồi tôi có thể coi như không nghe thấy, tôi hi vọng cậu có thể nhanh chóng rời khỏi đây”.
Anh ta là một người khá tốt bụng, không muốn Tần Cao Văn vì một câu nói mà phải chết ở đây, nếu mấy chục cao thủ bao vây cùng xông vào, thì anh chắc chắn sẽ chết.
Người ở đây ai ai cũng là những cao thủ đỉnh cao một người đánh cả một trăm người, còn trên người Tần Cao Văn lại không toát ra hơi thở đáng ra nên có của một võ giả.
Trong mắt anh ta, Tần Cao Văn không khác gì cá nằm trên thớt mặc người ta chặt chém.
“Tôi nói thật đấy”.
Tần Cao Văn lại nói tiếp: “Hôm nay tôi buộc phải lấy được Hoa Sen Tử Vong về, bằng bất cứ giá nào”.
Nhiệt độ không khí trở nên càng thấp hơn.
Như thể sắp đóng băng vậy.
Cầm chiếc búa lớn trong tay, Trương Khuê đi lên trước chỉ thẳng mặt Tần Cao Văn chửi: “Có phải mày không coi ông đây ra gì không? Bố mày hôm nay sẽ chặt đầu mày, băm vằm cho chó nó ăn”.
“Lại là mấy câu nói này!”.
Tần Cao Văn coi thường nói.
Trước đây không biết bao nhiêu người đã nói với anh câu nói y hệt thế này, nhưng kết quả đều rất thê thảm.
Tần Cao Văn dám đảm bảo đối phương cũng không ngoại lệ.
“Giờ tao sẽ giết mày luôn!”.
Trương Khuê nắm chặt chiếc búa, chĩa về phía Tần Cao Văn, tuy cơ thể hắn vai u thịt bắp, thân hình hơi mập, nhưng động tác của hắn nhanh nhẹn đến lạ thường, người bình thường căn bản không phải đối thủ của hắn.
Chỉ trong chớp mắt chiếc búa đã chạm đến cổ Tần Cao Văn, nhưng đối phương lại không có động tĩnh gì.
Bạch Thiên Không nhắm mắt lại.
Bây giờ anh ta dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng đầu rơi máu chảy của Tần Cao Văn.
Nhưng khoảnh khắc sắp thành công thì đột nhiên phát sinh ra cảnh tượng ngoài ý muốn, chiếc búa thế mà lại lơ lửng trong không trung.
Chứ thế nào cũng không thể đến gần cổ của Tần Cao Văn.
Mặt Trương Khuê biến sắc.
Hắn ngạc nhiên khi thấy chiếc búa của hắn thế mà lại bị Tần Cao Văn dùng hai ngón tay kẹp chặt, hắn dùng hết sức mình để rút ra nhưng không thể rút được.