Chương
Đúng là đi mòn giày sắt không tìm thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công.
Trên quyển sách này viết rõ bốn chữ Hoa Sen Tử Vong.
Bây giờ anh coi như đã vượt qua thử thách thứ hai.
Bây giờ Tần Cao Văn có thể quay về rồi.
…
Một ngày trôi qua nhanh chóng, nhưng bọn họ vẫn không thấy Tần Cao Văn về, thế là tất cả mọi người đều cho rằng anh đã bị người của Mãnh Hổ Môn giết chết rồi.
“Đúng là một tên ngốc”.
Ngô Tuấn Kiệt nói với đàn em: “Tôi thực sự không biết trong đầu hắn rốt cuộc chứa cái gì nữa, thế mà lại đi ra tay với người của Mãnh Hổ Môn, còn nói là sẽ cướp Hoa Sen Tử Vong về đây”.
Những người khác nghe xong đều không nhịn được cười.
“Có lẽ hắn cảm thấy bản thân rất lợi hại, dựa vào thực lực một mình hắn là có thể đánh bại được các cao thủ đỉnh cao của Mãnh Hổ Môn kia”.
Long chột ở bên cạnh nói với Ngô Tuấn Kiệt.
Lấy cốc rượu trên bàn lên uống một ngụm, Ngô Tuấn Kiệt chậm rãi nói: “Muốn trở thành tổng giáo quan của chúng ta, không có bản lĩnh sao được?”.
“Nếu hắn lấy được Hoa Sen Tử Vong về thật thì sao?”.
Đúng lúc này bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói, mọi người đều bị âm thanh đó thu hút sự chú ý.
Bọn họ nhìn về phía người đó rồi cười phá lên.
Đối phương chắc chắn là một kẻ ngốc.
Chỉ cần đầu óc bình thường đều sẽ không nghĩ rằng Tần Cao Văn có thể lấy được Hoa Sen Tử Vong, đùa hay sao.
Nếu Tần Cao Văn có bản lĩnh lợi hại như vậy thật thì vì sao lại cam tâm đến tổ chức Long Đằng làm tổng giáo quan chứ.
Tổ chức Long Đằng trước đây còn có nhiều tiềm năng phát triển, nhưng bây giờ đã hết thời, địa vị của bọn họ không còn như trước, kém xa so với Mãnh Hổ Môn.
Nếu bản lĩnh của Tần Cao Văn lớn như vậy thật, thì hoàn toàn có thể đến Mãnh Hổ Môn phát triển.
“Thằng ranh, suy nghĩ của cậu còn hơi non đấy”.
Đứng dậy khỏi ghế, Ngô Tuấn Kiệt đi về phía trước, vỗ vai hắn.
“Tôi nói cho cậu biết, tôi có thể đảm bảo đến lúc đó Tần Cao Văn nhất định sẽ chết rất thê thảm”.
Người thanh niên đó nói: “Nhưng tôi luôn cảm thấy người đó khá lợi hại, biết đâu lần này lại lập nên kỳ tích, nếu hắn lấy được Hoa Sen Tử Vong thật, thì có phải sẽ để hắn làm tổng giáo quan của chúng ta thật không?”.
Ngô Tuấn Kiệt không nói gì.
Hắn cho rằng ăn nói không hợp thì nói nửa câu cũng nhiều rồi, không cần thiết phải nói nhiều với đám người trẻ tuổi này, đối phương mãi mãi sẽ không hiểu.
“Đừng có lắm lời nữa”.
Ngô Tuấn Kiệt mắng: “Sau cậu cố chấp thế nhỉ, tôi đã nói rồi, hắn tuyệt đối không thể sống sót trở về thì nhất định sẽ không thể sống sót trở về”.